Trì Uyên gửi hai tấm ảnh này của Cố Tư sang điện thoại của mình, sau đó lại ôm cô lần nữa: “Bị khiếp sợ rồi.
Xin lỗi, anh đến muộn, là lỗi của anh.”
Quả thật Cố Tư rất sợ hãi, tới bây giờ người cô vẫn còn không khống chế được mà run rẩy.
Lúc nãy ở trên xe, cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi, cảm thấy mình và đứa nhỏ có thể sẽ phải cùng nhau ra đi.
Khi đó, cô nghĩ, không biết Trì Uyên sẽ như thế nào khi phải tiếp thu kết quả thế này.
Đả kích như vậy, với anh mà nói, hẳn là hủy thiên diệt địa.
Cố Tư hít sâu một hơi: “Em không sợ, em chỉ sợ đứa bé gặp chuyện thôi.” Trì Uyên mím môi, dùng hai tay nâng mặt Cố Tư, hôn lên khóe môi của cô, giọng nói ôn nhu còn mang theo chút tự trách: “Bây giờ anh đưa em về nhà.
Sắp tới chúng ta sẽ không ra ngoài nữa.
Anh sẽ nhanh chóng bắt được người đứng sau vụ này.
Tin anh nhé.”
Cố Tư tin tưởng Trì Uyên, gật gật đầu: “Vâng.”
Trì Uyên dẫn theo vài người đến, lái mấy chiếc xe, đều dừng lại ở cửa siêu thị.
Anh bảo người còn lại, đi theo tài xế lái xe, tìm hai chiếc xe vừa theo dõi kia, sau đó anh tự mình lái xe đưa Cố Tư về nhà.
Suốt đường đi, hai người đều không nói lời nào.
Lúc về đến nhà tổ, bà cụ đang ở cửa tắm nắng.
Nhìn thấy Trì Uyên và Cố Tư cùng nhau quay về, bà ngạc nhiên: “Không phải vừa mới ra ngoài sao, sao mới đó mà đã về rồi.
A Uyên sao cũng quay về, có chuyện gì sao?”
Trì Uyên cười haha: “Vâng, có một văn kiện để quên ở nhà nên quay về lấy ạ.
Cố Tư nói là bây giờ mẹ cháu đang ở bên ngoài, bảo cô ấy quay về trước, mẹ cháu lát nữa sẽ tới đây.”
Chuyện vừa rồi anh cũng không muốn nói cho bà cụ biết, cũng là sợ bà sốt ruột lo lắng.
Bà cụ cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu: “Được rồi, làm bà giật cả mình, còn cho rằng có chuyện gì xảy ra.”
Cố Tư cong môi mỉm cười: “Không có gì đâu bà.
Có thể xảy ra chuyện gì được, tất cả đều rất tốt.”
Trì Uyên đỡ Cố Tư về phòng, hai người vừa đi vào, Phương Tố đã gọi điện thoại tới.
Bà hỏi sao Cố Tư lâu vậy mà còn chưa tới, bà đợi mãi mà không thấy cô đến.
Cố Tư cầm điện thoại, trước tiên chậm chạp thở ra một hơi, giọng nói giống như có phần mất hết sức lực: “Bác có muốn đến chỗ tôi không? Tôi đã về nhà tổ rồi, vừa rồi trên đường đi tới chỗ bác, suýt nữa xảy ra chuyện.”
Phương Tố vừa nghe xong liền hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Suýt nữa xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Cô sao rồi?”
Trì Uyên còn phải ra ngoài, anh vội vàng rời đi điều tra những việc kia.
Cố Tư chỉ đơn giản khoát khoát tay với anh, sau đó nói với Phương Tố: “Vừa rồi bị người ta truy đuổi, khả năng là nhằm vào tôi, nhưng may là cuối cùng cũng đã cắt đuôi được rồi.”
Cô nói rất đơn giản, nhưng Phương Tố ở bên kia đã vô cùng sợ hãi.
Bà vội vàng nói: “A Uyên đâu? Nó có biết chuyện này không?”
Cố Tư trả lời: “Anh ấy biết.
Anh ấy vừa lái xe đưa tôi về, cũng bị dọa cho hoảng sợ.”
Phương Tố vô cùng lo lắng: “Cô cứ ở yên trong nhà đi, tôi lập tức tới ngay.”
Như vậy liền cúp điện thoại.
Cố Tư thở ra một hơi thật dài, hai tay đặt lên bụng, cảm giác sợ hãi vẫn còn chưa tan đi.
Mấy người đó thật sự là phát điên rồi, chuyện như thế này cũng làm ra được.
Cô vẫn còn hoang mang một hồi, sau đó mới có phản ứng lại mà tức giận.
Mấy tên súc sinh này, có lẽ đã biết cô đang mang thai.
Vậy mà lại vẫn có thể làm ra loại chuyện độc ác thế này.
Một đám khốn nạn.
Cô ngẫm nghĩ một lát liền cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nhận điện thoại rất nhanh, hơn nữa từ giọng nói của anh ta, tâm trạng vui vẻ của ngày hôm qua rõ ràng đến bây giờ vẫn chưa suy giảm.
Anh nói: “Cố Tiểu Tư, sao vậy, có phải nhớ tôi rồi không?”
Cố Tư cũng chẳng có tâm trạng mà cùng anh ta tranh luận, nói thẳng: “Lão Chương, tôi có một chuyện, muốn nói với anh.”
Chương Tự Chi dừng lại, giọng nói thay đổi: “Sao thế? Giọng điệu nghiêm trọng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tư liền đem chuyện vừa xảy ra đơn giản kể lại một lượt.
Chương Tự Chi rõ ràng cũng rất bất ngờ, anh vội hỏi: “Bây giờ cô không sao đi, có bị thương không?”
Cố Tư liền nói: “Bây giờ tôi không sao, đã tách ra khỏi đám người đó rồi.
Hiện tại Trì Uyên đã đi điều tra tin tức của hai chiếc xe kia.”
Cố Tư lại nói: “Lão Chương, tôi có một chuyện, muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một chút, đó là tôi muốn biết việc này có liên quan đến nhà họ Tùy hay không?”
Cố Tư nói không đặc biệt rõ ràng, nhưng Chương Tự Chi vừa nghe đã hiểu rõ.
Cô hẳn là muốn nói, có liên quan tới Tùy Mị hay không.
Chương Tự Chi trực tiếp nói: “Được, tôi lập tức cho người đi điều tra, xem xem có liên quan tới người phụ nữ chết tiệt kia không?”
Trong lòng Cố Tư có hơi hỗn loạn, từ cảm giác có thể thấy được chuyện này không giống như là việc mà Tùy Mị có thể làm ra được.
Nhưng lại cảm thấy trước đây mình đã tàn nhẫn kích thích Tùy Mị, không thể đảm bảo rằng cô ta sẽ không vì Tùy Tĩnh mất, tâm trạng hỗn loan, liền nghĩ đến thời gian nghỉ lễ trước đây với mình.
Chương Tự Chi lại hỏi: “Nghi ngờ này của cô có phải đã nói với Trì Uyên rồi không?”
Cố Tư nói: “Không có.
Thật ra tôi rất muốn nói với anh ấy, tôi luôn cảm thấy nghi ngờ của mình là sai, nhưng không kiểm tra một chút, tôi lại không yên lòng.
Vì vậy tôi muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một chút,bên phía Trì Uyên tôi không muốn đưa ra thông tin sai lệch.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng: “Được, tôi biết rồi.
Cô yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ điều tra chuyện này thật rõ ràng.
Dám động đến cô, vậy cũng chính là động đến tôi.
Cô xem ông đây không vặn cổ cô ta xuống.”
Trong lòng Cố Tư cảm thấy ấm áp, giọng nói cuối cùng cũng mang theo ý cười, nói với Chương Tự Chi: “Lão Chương, cảm ơn anh.”
Chương Tự Chi cười cười: “Không cần nói hai từ này với tôi.”
Gọi cho Chương Tự Chi cũng không nói chuyện lâu lắm liền cúp máy.
Sau đó Cố Tư nghe thấy âm thanh Phương Tố lên tầng.
Phương Tố vừa mới đi tới cầu thang đã gọi Cố Tư: “Tiểu Tư, cô ở trong phòng không?”
Cố Tư vâng một tiếng, đáp lại, cửa phòng mở ra.
Cô nói: “Tôi đây, ở đây.”
Phương Tố bước nhanh đến, bà vừa vào phòng liền nhìn Cố Tư chăm chú.
Sắc mặt Cố Tư không được tốt lắm, nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn ổn.
Phương Tố mở miệng hỏi: “Có gì không thoải mái không?”
Cố Tư lắc đầu, còn miễn cưỡng nở nụ cười: “Vẫn còn tốt, may là có không có chuyện gì xảy ra.”
Phương Tố đi vào, ngồi ở bên giường, kéo tay của Cố Tư lại, đặt ở trong lòng bàn tay: “Dọa chết tôi rồi, cùng không biết là kẻ thiếu đạo đức nào, lại có thể dám làm ra được chuyện thế này.”
Trì Uyên bên này lái xe, không có trở về công ty, mà là đi thẳng tới nhà kho.
Nhà kho đang giam giữ một số người anh bắt về được.
Anh đưa tấm ảnh Cố Tư cho người của mình, bảo bọn họ đi hỏi một chút, mấy người này có nhận ra hai chiếc xe này hay không.
Mấy người đã ở trong nhà kho mấy hôm, ăn uống đều không đầy đủ.
Đám người dù có kiên cường, nhưng không được cung cấp không đủ, dáng vẻ kiêu ngạo chậm rãi cũng không còn nữa.
Trì Uyên cũng không muốn xem đức hạnh của mấy người này, liền ở bên ngoài chờ đợi.
truyện kiếm hiệp hay
Cũng mới một điếu thuốc lá, người của anh đã đi ra..