Chạng vạng tối, Tử Thư đặt giúp bữa ăn, phục vụ phòng mang đến.
Tử Thư gọi rất nhiều món, đặt cả phần của mình đến nữa.
Cổ Tư dựa vào đầu giường chơi game, thực ra cô đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài rồi.
Nhưng cô không nhúc nhích, vờ như mình chẳng biết gì cả.
Một lúc sau Trì Uyên đẩy cửa ra, anh đứng ở cửa nói: “Ăn cơm thôi.”
Cổ Tư dời mắt từ điện thoại lên người Trì Uyên.
Cảm giác này phải nói thế nào nhỉ, giống như thời gian thay đổi, cảnh vật thay đổi, con người thì hoán đổi.
Trước đây, thường thì khi về nhà Trì Uyên sẽ nhốt mình trong thư phòng.
Rất nhiều lần ăn cơm đều là cô gọi anh.
Cô không dám vào thư phòng của anh,chỉ có thể gõ cửa, sau đó đứng ở cửa bảo anh ăn cơm.
Cổ Tư thu tầm mắt lại, “Ừm, chơi xong ván này rồi tôi ra.”
Trì Uyên không nói gì, xoay người rời đi.
Trước đây anh cũng trả lời như vậy, Ừ, xem xong tài liệu này rồi tôi ra.
Nhưng thường thì cô ăn xong rồi anh mới xuống.
Lúc đó Cổ Tư thấp bé, cô luôn nghĩ có phải người này không muốn nhìn thấy mình.
Cho nên ngay cả ăn cơm cũng muốn tránh mình.
Nhớ đến những chuyện trước đây cô lại thấy khó chịu.
Ván này Cố Tư chơi không qua, Trì Uyên ra ngoài chưa được hai phút là cô đã thua rồi.
Cô để điện thoại xuống, hít thở sâu rồixuống giường.
Tử Thư và Trì Uyên đã ngồi xuống rồi nhưng cả hai đều không động đũa.
Trông có vẻ như đang đợi cô.
Cổ Tư đi qua, mặt không biểu cảm gì, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống.
Lúc này Trì Uyên mới lên tiếng, “Ăn cơm thôi”
Tử Thư sáp đến Cổ Tư, “Cô không ra anh ấy không cho tôi động đũa.
Cổ Tư ừ một tiếng, “Tại tôi.”
Tử Thư sững sờ, không ngờ Cổ Tư sẽ phản ứng như vậy.
Anh ta sửng sốt một lúc rồi mới nhỏ giọng giải thích, “Tôi không có ý trách cô đâu.”
Cổ Tư không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Tử Thư gọi cho cô canh bồi bổ dạ dày.Vị bình thường, Cổ Tư uống một chút rồi để xuống.
Trì Uyên vốn đang cúi đầu ăn cơm của mình, sau khi thấy Cổ Tư đặt thìa xuống, anh trầm giọng nói: “Uống hết.
Giọng điệu không tốt lắm, nhưng cũng không tệ đến mức khiến người ta khó chịu.
Cổ Tư khẽ cau mày, quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên không nhìn cô, anh chỉ ăn cơm của mình.
Cổ Tư nghĩ ngợi, sau đó cầm thìa lên uống thêm hai ngụm canh.
Tử Thư cẩn thận nhìn hai người, anh ta cứ cảm thấy bầu không khí không ổn lắm.
Vốn dĩ Tử Thư có thể điều hòa bầu không khí, nhưng bây giờ anh ta cũng không dám nói gì.
Ba người ăn cơm trong im lặng, Tử Thưtìm cớ rời đi.
Cổ Tư về phòng, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lúc này ở bờ biển khá đông người, cuộc sống về đêm lại bắt đầu.
Cổ Tư đứng một lát, đến khi bãi biển náo nhiệt hẳn lên cô mới xoay người ra ngoài.
Trì Uyên vẫn đang xem máy tính.
Anh đeo kính bảo vệ mắt, trông rất phong nhã.
Cổ Tư cũng không nói gì với anh mà đi thẳng ra cửa.
Có điều vừa đi đến chạm tay vào tay nắm cửa thì Cổ Tư nghe thấy Trì Uyên lên tiếng, “Đi đâu?”
Cổ Tư dừng lại, cô không quay đầu, “Ra ngoài chơi.”
Trì Uyên đẩy máy tính sang một bên, quay đầu nhìn Cổ Tư.
Cô vốn khá gầy, trước đó lại bị bệnh nằm viện nên bây giờ trông bóng lưng lại càng gầy hơn Vốn Uyên muốn nói vài lời không dễ nghe cho lắm, nhưng thấy bộ dạng này của cô thì anh dừng lại Anh chỉ nói, “Hiện tại chúng ta có mối quan hệ hợp tác, tôi hi vọng cô có thể kiềm chế bản thân.”
Cố Tư cười, cô mở cửa ra, đáp, “Biết rồi: Nói xong câu này người cô đã ra ngoài, sau đó cô trở tay đóng cửa.
Mặt Trì Uyên không cảm xúc, ngay cả cái cau mày theo thói quen cũng không có.
Anh ngồi im tại chỗ một lúc, sau đó kéo máy tính qua, tiếp tục xem tài liệu.
Anh không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ cần Cố Tư có thể kiểm soát bản thân, đừng gây ra chuyện gì cho anh Thực ra anh không muốn quan tâm cô đi đâu.
- ---------------------------.