Đúng là kể từ khi Trì Chúc chuyển đến bên chỗ Phương Tố vẫn chưa về nhà một lần nào, cứ như thể ông ta không định về đây nữa vậy.
Tuy rằng Phương Tố có chút xấu hổ nhưng vẫn nói tiếp lời của bà cụ, “Con cũng đã nói với ông ấy bảo ông ấy thỉnh thoảng về nhà một chuyến, nhưng có lẽ ông ấy nghĩ chạy qua chạy lại quá phiền phức.”
Đây đều là lấy cớ mà thôi.
Cố Tư ở bên cạnh chậc chậc mấy lần, “Có mà bác ấy không nỡ để bác một mình bên kia thì có.
Bác không cần nói đỡ đâu, chúng tôi hiểu cả mà.”
Bà cụ đứng dậy và nói, “Mẹ có gọi điện thoại cho nhà con rồi, mẹ con bảo ngày mai có thời gian rảnh.
Mai mẹ ghé qua nhà một chút rồi bàn chuyện với bà ấy.”
Nói xong câu đó, bà cụ hơi do dự nhưng vẫn nói, “Nhưng là A Tố à, mẹ cũng không hối hận chuyện lúc trước mẹ bắt con và A Chúc ly hôn.
Mẹ cảm thấy có thể là bởi vì ly hôn nên con mới có khoảng không ở giữa mà ngẫm lại cho thật kỹ rốt cuộc phải làm thế nào thì mới có thể làm cho hai người ở bên nhau lâu dài.
Trải qua chuyện này hai đứa càng có thể hiểu hơn cần những cái gì để duy trì hạnh phúc hôn nhân.”
Phương Tố gật đầu, hiếm khi bà ta nói nghiêm túc như vậy, “Trong lúc ly hôn với Trì Chúc, lúc ban đầu con quả thực rất bối rối ngơ ngác, trong lòng không thoải mái cũng không cam tâm mọi chuyện kết thúc như vậy.
Nhưng là sau đó con lại cảm thấy, một lần ly hôn đã dạy cho con rất nhiều thứ, rất nhiều lý lẽ.
Có lẽ đây cũng là một quá trình mà con phải trải qua.”
Thật ra bà ta hơi giống Cố Tư.
Cố Tư cũng cảm thấy cô và Trì Uyên ly hôn là một quá trình tất yếu.
Chỉ sau khi đi qua đoạn đường này, hai người mới có thể biết được hai người có phù hợp với nhau hay không và nên điều chỉnh tâm lý như thế nào.
Nếu muốn giao phó nửa đời sau cho người kia, thì bọn họ cũng nên hiểu ở chung như thế nào mới là cách đúng đắn nhất để duy trì mối quan hệ này.
Cố Tư không có hứng thú nên Phương Tố đưa cô ra ngoài đi dạo lòng vòng.
Ai ngờ mới đi được một đoạn bọn họ đã thấy bà Ba đang tiến lại gần.
Cố Tư không tiếp xúc nhiều với bà ba.
Nhà ba ở nhà tổ có rất ít cảm giác tồn tại.
Bà ba là một người phụ nữ có tính cách dịu dàng như nước, lúc bình thường họ ăn tiệc chung cũng không thấy nói gì mấy.
Tính cách ông ba cũng có chút giống bà ta, cảm giác đều là người không quan tâm thế sự lắm.
Bà ba đi qua nhìn thấy Cố Tư và Phương Tố thì lập tức liền cười.
Bà ba mở miệng trước, “Chị dâu về rồi ạ.”
Phương Tố gật đầu, “Có chuyện gì vậy? Muốn ra ngoài chơi à?”
Bà ba lại thở dài một hơi, “Ngày nào cũng ở nhà thì thấy hơi chán.
Hôm nay nhìn trời thấy cũng đẹp nên định ra ngoài đi dạo phố với người ta để giết thời gian.”
Cố Tư lập tức mở miệng, “Thật ngưỡng mộ quá đi.
Bây giờ cháu có muốn ra ngoài dạo phố cũng không được đi.”
Bà ba thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào bụng Cố Tư, “Cháu còn ngưỡng mộ chúng ta cái gì chứ.
Hai đứa cũng không biết chúng ta ngưỡng mộ hai đứa biết bao nhiêu đâu.
Trong nhà lại sắp có thêm một người, không biết sau này trong nhà sẽ đông vui đến mức nào nữa.”
Nói đến chỗ này, bà ba lại nói, “Thím vẫn luôn nghĩ không biết khi nào cháu và Trì Uyên mới tái hôn đây này.
Đến lúc đó cả nhà sẽ quây quần bên nhau cho náo nhiệt một chút.
Nhà chúng ta lớn quá mà người lại không nhiều nhìn rất trống trải.”
Đúng vậy đấy.
Cái này thì Phương Tố hiểu rất sâu sắc.
Trước đây thì ban ngày đàn ông ra ngoài đi làm hết, trong nhà cũng chỉ có mấy người phụ nữ ở lại.
Bà ta lúc đó kiêu ngạo không giao du với ai, chỉ ở trong tòa nhà chính với bà cụ.
Cuộc sống trôi qua thực sự rất đơn giản và tẻ nhạt.
Bà ba cũng không vội lắm nên đứng ở đây trò chuyện với Phương Tố và Cố Tư một chút.
Thấy bụng Cố Tư ngày càng lớn, bà ba lại nói thêm mấy câu.
Bà ta nói, “Lúc cháu và A Uyên vừa ly hôn, thím thấy cuộc sống của A Uyên trôi qua thực sự có chút nôn nóng.
Có mấy lần thím thấy nó ngồi trong vườn hoa thất thần không biết nghĩ gì.
Bộ dáng kia không thể nói là đáng thương nhưng lại nhìn có chút cô đơn.
Lúc đó thím biết ngay nó hơi hối hận rồi.”
Cố Tư không biết điều này, cô mỉm cười, “Lúc nào vậy ạ?”
Bà ba suy nghĩ một chút, “Chắc là lúc tin tức ly hôn của hai đứa bị lộ ra ngoài rồi cháu dọn đi.”
Bà ta nói, “A Uyên không phải là một người hướng ngoại, rất nhiều cảm xúc đều bị kiềm chế.
Nhưng mà Tiểu Tư à, nó rất quan tâm đến cháu, người đàn ông như vậy chỉ có thể gặp chứ cầu không tới đâu.”
Cố Tư không biết có phải bà ba nghe nói cô không muốn tái hôn nên cố ý tới làm thuyết khách hay không.
Nhưng cô không thể phủ nhận khi nghe những lời này của bà ba, một cảnh rất mơ hồ hiện lên trong đầu cô.
Sau đó, cô thực sự bị dao động.
Chờ bà ba đi khỏi, Cố Tư và Phương Tố hơi dạo qua một vòng, sau đó cô nói, “Cũng sắp đến giờ rồi, để tôi gọi cho Trì Uyên xem anh ấy trưa nay có muốn về nhà ăn cơm không.”
Phương Tố mím môi cười, “Cô cứ gọi điện thoại đi, tôi đi tiếp một vòng.”
Phương Tố nhường chỗ cho cô còn bà ta thì đi nơi khác.
Cố Tư gọi điện thoại đi.
Trì Uyên bắt máy rất nhanh, anh hơi ngạc nhiên khi thấy Cố Tư gọi điện thoại cho anh.
Cố Tư ừ một chút, cô hơi do dự, “Anh biết mai Cục dân chính có làm việc hay không?”
Ngày mai là thứ bảy, Cục dân chính đương nhiên nghỉ làm rồi.
Trì Uyên sửng sốt một chút, “Cục dân chính à, mai là thứ bảy, bọn họ nghỉ thứ bảy chủ nhật mà.”
Cố Tư gật đầu, “Vậy được rồi, anh cứ xem như em chưa hỏi gì đi.”
Lúc này Trì Uyên mới phản ứng lại, anh cứ ấy ấy ấy đến mấy lần, “Vừa nãy em hỏi anh Cục dân chính cái gì cơ? Mai em muốn đến Cục dân chính à? Mai thì họ không làm việc rồi, nếu em rảnh thì hôm nay chúng ta qua đó luôn.”
Cố Tư không nói gì cô chỉ lắng chỉ âm thanh ở đầu dây bên kia.
Trì Uyên đợi một chút thấy Cố Tư không nói cái gì, anh đứng dậy ngay lập tức, anh nói, “Anh về ngay đây, chúng ta sửa sang một chút rồi đi luôn.”
Cố Tư lập tức bật cười, “Anh bị khùng hả? Sắp giữa trưa đến nơi rồi bọn họ phải nghỉ trưa chứ.”
Trì Uyên cẩn thận nhìn thời gian rồi nói, “Không sao, bây giờ anh về rồi chúng ta ăn cơm trưa, buổi chiều anh mang em qua đó.
Thật ra cũng không tốn nhiều thời gian lắm.”
Cố Tư không nói gì nữa mà cúp điện thoại luôn.
Trì Uyên cầm điện thoại đơ người trong chốc lát, sau đó anh lập tức bật cười.
Anh sắp được thăng chức làm chính thức rồi à? Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến anh phản ứng không kịp.
Trì Uyên đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu cũng không biết tiếp theo nên làm gì.
Mãi cho đến khi Tử Thư mang tài liệu tiến vào anh mới đột nhiên tỉnh lại.
Anh đi từ sau bàn làm việc qua, lúc đi ngang qua thuận tay vỗ vai anh ta, “Tiếp theo tôi giao cho cậu đấy.”
Tử Thư thậm chí còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì Trì Uyên đã rời khỏi phòng làm việc.
Quãng đường anh về nhà tổ anh cảm thấy như sắp dẫm gãy cái chân ga luôn rồi.
Giữa chừng tốn không bao lâu thời gian anh đã đến bãi đậu xe của nhà tổ.
Trì Uyên xuống xe nhanh chân chạy về phía tòa nhà chính.
Lúc đi đến chỗ đất trống trước tòa nhà chính, anh thấy Cố Tư và Phương Tố.
Hai người đang khoanh chân ngồi trên sô pha xem TV.
Trên đùi Cố Tư đặt một cái khay, trên đó chắc là đựng trái cây.
Cô đang ăn một cách say sưa ngon lành.
Có thể thấy chuyện xảy ra sáng nay ở bệnh viện cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô.
Trì Uyên đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát rồi bật cười..