Cố Tư không muốn cùng những người này nói chuyện, không có gì thú vị.
Bây giờ ngay cả Trì Uyên cô cũng không muốn để ý tới, huống chi là bà hai.
Bà cụ vẫn kéo tay Cố Tư, nói một tràn đối với cô hài lòng như thế nào.
Ông hai ở bên cạnh cũng biết, tất cả những ý vừa rồi của bà hai khiến bà cụ không vui, nên vội vàng hùa theo đỡ lời khen ngợi Cố Tư.
Trì Uyên ngồi bên cạnh Cố Tư, nhưng không nói gì.
Cố Tư cúi đầu nhìn tay Trì Uyên.
Anh chàng này cũng không biết lúc nào mà lấy nhẫn kim cương kết hôn lúc trước của hai người đeo lên.
Cố Tư ngước mắt nhìn mặt Trì Uyên.
Đối với việc tái hôn, anh thực sự đặc biệt vui vẻ.
Vì vậy có thể thấy được, anh là thành tâm thành ý muốn mình ở bên nhau.
Cố Tư duỗi tay qua sờ sờ tay Trì Uyên, sau đó cùng anh đan chặt mười ngón tay.
Cô không nói gì, nhưng Trì Uyên gần như hiểu được ý cô muốn bày tỏ.
Bên này nói xong về Cố Tư, bà cụ lại nhắc đến hai đứa trẻ bên phía nhà ba.
Bọn trẻ bên nhà ba đều ra nước ngoài, nhất thời cũng không nói kế hoạch khi nào trở về.
Bà cụ lại thở dài: “Chúng nó mỗi người mỗi người đều không vội kết hôn sinh con, nhưng bà cụ ta đây vô cùng vội.”
Ông ba ở bên cạnh cười haha, ông nói: “Mẹ, đừng nói mẹ, con cũng rất lo lắng, nhưng con biết nói gì cũng vô dụng, con cũng dứt khoát giả bộ không lo lắng, người trẻ tuổi bây giờ, đều có tính toán riêng của bọn chúng, không giống như là chúng ta nghĩ.”
Bà cụ gật gật đầu: “Con như vậy cũng tốt, tự mình khuyên bảo mình.”
Nói xong câu này, bà cụ nghĩ lại rồi nói: “Tìm thời gian đốt giấy cho ba con, nói cho ông ấy chuyện này, khiến cho ông ấy cũng vui vẻ.”
Nhắc đến ông cụ Trì, chủ đề này liền hơi nặng nề một chút.
Cố Tư cũng hoảng hốt, nhớ đến ông nội của mình.
Ông cụ nội Cố thích nhất là con nít, ở trong thôn, đối với những đứa trẻ hàng xóm đều rất tốt, nếu ông còn sống, có lẽ sẽ đặc biệt vui vẻ.
Tâm trạng của Cố tư có hơi sa sút, cho đến khi ăn cơm cũng không khá lên.
Cô không thể nghĩ những chuyện trước đây, một khi nghĩ đến tâm trạng của cô khó mà không bị ảnh hưởng.
Sau khi ngồi xuống ăn cơm, bà cụ rất vui vẻ, nói là hôm nay nhờ phúc của Cố Tư, cả nhà mới có thể đoàn tụ ở bên nhau, lần nữa cảm ơn cô.
Trì Uyên ở bên cạnh nhéo ngón tay Cố Tư, thấp giọng cười, thật sự mỉm vui của anh đều không thể giấu nổi.
Thời gian Cố Tư ngủ hơi lâu, cơ thể liền có chút mệt mỏi, không có tinh thần gì cả.
Lúc ăn cơm cả nhà đều nói liên miên, nói về những việc gia đình bình thường, chỉ có Cố Tư không nói gì.
Trì Uyên có chút lo lắng, quay đầu lại hỏi cô: “Làm sao vậy, cơ thể không thoải mái sao?”
Cố Tư lắc đầu: “Có thể là do ngủ quá nhiều, nên cảm thấy hơi mệt.”
Trì Uyên đưa tay sờ đầu Cố Tư: “Vậy chúng ta tranh thủ ăn, ăn xong anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”
Cố Tư “ừ” một tiếng: “Cũng được.’
Trì Cảnh ngồi ở đối diện liếc nhìn hai người bọn họ, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Cố Tư ăn không nhiều, cộng thêm cũng không nói chuyện, nên tốc độ ăn vẫn rất nhanh.
Trì Uyên có lẽ là phối hợp với tốc độ của cô, cũng nhanh chóng ăn xong cơm.
Sau đó anh cùng Cố Tư đứng dậy.
Cố Tư không nói chuyện, Trì Uyên nói xin lỗi với những người khác trên bàn ăn, nói là vừa nãy nằm lâu, bây giờ muốn dẫn Cố Tư ra ngoài đi dạo.
Những người này đều đồng cảm với thân thể không dễ chịu hiện giờ của Cố Tư, bà cụ mở miệng: “Đi đi, đi qua đi lại nhiều, cũng tốt cho sau này, đều là người nhà, không cần quan tâm những nghi thức xã giao này, lát nữa đi dạo xong thì cứ trực tiếp đi nghỉ ngơi, những người này không cần các con chào hỏi, sức khỏe quan trọng hơn, chú ý đến bản thân các con là được.”
Bà cụ đều đã nói như vậy, Trì Uyên thật sự không khách sáo, dắt tay Cố Tư đi ra khỏi phòng ăn.
Đi ra khỏi phòng ăn, bên tai không còn tiếng ồn nữa, Cố Tư cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hai người chậm rãi đi về phía sân sau.
Trì Uyên nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: “Em có muốn đi đến trong rừng trúc xem không?”
Cố Tư nhìn về phía rừng trúc, sau đó nói: “Cũng được.”
Trông cô cứ như cái gì cũng đều không hứng thú.
Trì Uyên thở dài, dắt tay cô đi ra khỏi sân sau.
Bụng Cố Tư hơi lớn một chút, cả đoạn đường Trì Uyên đều đỡ cô đi từ từ.
Nhưng cho dù là như vậy, hai người cũng không đi đến phía bên kia, nửa đường thì dừng lại.
Trì Uyên sợ Cố Tư ăn không tiêu, từng chút một chút một vuốt lưng cô: “Được rồi, chúng ta đi đến đây thôi, không đi nữa.”
Thực sự nhìn ở phía bên kia cũng không khác gì ở chỗ này
Hai người đứng ở giữa sườn núi, nhìn về chỗ nhà tổ, bên trong nhà tổ có đèn đường bật sáng, toàn bộ cảnh đêm cũng hiện ra.
Trong rừng trúc đêm tối có chút gió, hơi lạnh một chút, Cố Tư nghĩ nghĩ nhích lại gần trước người Trì Uyên, co trong ngực anh.
Khó thấy Cố Tư chủ động thân mật với anh một chút, Trì Uyên có chút vui vẻ, nhanh chóng ôm Cố Tư với một sự mãn nguyện.
Anh cúi đầu hôn vào má Cố Tư: “Lạnh sao?”
Cố Tư không trốn tránh, cũng xoay lại, môi hai người chạm nhau, Cố Tư mỉm cười: “Bây giờ không lạnh nữa.”
Thực sự Trì Uyên rất dễ hài lòng, bây giờ nhìn thấy Cố Tư mỉm cười với anh, trong lòng liền tràn đầy.
Những xoắn xuýt ngày hôm trước, những khó chịu kia, dường như dựa vào nụ cười này mà ngay lập tức hoàn toàn biến mất.
Hai người ở đây ngắm cảnh đêm, chưa đến bao lâu thì điện thoại trong túi Trì Uyên rung lên “ù ù” vài tiếng.
Anh một tay ôm Cố Tư, một tay lấy điện thoại ra xem.
Là tin nhắn Tùy Mị gởi, thực sự tin nhắn trước của Tùy Mị anh cũng đã nhìn thấy.
Những lời nói hôm nay Trì Uyên nói trong điện thoại, chẳng qua là nghĩ chán ghét cô ta, cũng không có ý thực sự muốn lấy vé xem phim từ chỗ cô ta.
Muốn xem phim, tự anh có thể mua vé, vốn dĩ không nhất thiết hai tấm vé xem phim trong tay Tùy Mị.
Tùy Mị gởi tin nhắn này đến, đương nhiên cũng là hỏi anh có thời gian không, gởi vé xem phim đến.
Thực sự Trì Uyên không muốn để ý cô ta.
Nhưng khóe mắt Cố Tư liếc một lúc, nhìn thấy tin nhắn, liền mở miệng: “Nếu anh không muốn để ý cô ta, thì nói rõ với cô ta đi, bộ dạng thờ ơ cô ta cũng không phải là một cách xử lý tốt.”’
Trì Uyên khá nghe lời, nghe Cố Tư nói như vậy, cũng thuận tai trả lời Tùy Mị một tin nhắn.
Anh nói hôm nay hơi lười, không muốn xem nữa, bảo Tùy Mị tự mình xử lý hai tấm vé đó đi.
Tùy Mị bên kia không gởi tin nhắn đến nữa, nghĩ lại cũng có thể hiểu rõ rốt cuộc ý của anh là gì.
Cố Tư xoay người lại, ôm eo Trì Uyên, dán mặt vào ngực anh, âm thanh rõ ràng khó chịu: “Anh và Tùy Mị không phải vẫn còn hợp tác sao, như vậy có tính là đắc tội với cô ta không?”
Trì Uyên cũng không cảm thấy anh và Tùy Mị được xem là hơp tác, nếu Tùy Mị không gởi tin nhắn, thực sự những thứ đó anh cũng có thể tra ra được.
Nhưng hiện tại Tùy Mị là có tâm tư nhỏ của mình, nguyện lòng gởi thông tin cho anh.
Anh cảm thấy không phải là hợp tác, đây là Tùy Mị thỉnh cầu anh.
Vì vậy đắc tội hay không đắc tội, anh cũng không quan tâm.
Trì Uyên cúi đầu hôn lên trán Cố Tư: “Không sao, anh không thích cô ta, anh không nhất thiết phải hòa thuận với cô ta.”
Cố Tư bật cười thành tiếng, ngước đầu nhìn Trì Uyên: “Làm sao anh biết em không thích cô ta? Em cứ nghĩ anh không nhìn ra chứ.”.