Bữa ăn tối diễn ra không quá lâu, ăn gần xong thì Trì Uyên và Chương Tự Chi đứng dậy.
Cố Tư biết hai người bọn họ còn có những việc khác cần phải làm.
Bà cụ không hiểu mấy ẩn tình đằng sau chuyện này.
Bà cụ ngẩng đầu nhìn Trì Uyên và Chương Tự Chi, “Sao hai đứa lại ăn xong nhanh như vậy? Cũng chưa ăn được bao nhiêu mà.”
Trì Uyên lấy khăn lau tay, “Cháu ăn no rồi.
Buổi tối cũng không nên ăn quá nhiều, hai ngày nay tiêu hóa của cháu hơi không tốt.”
Chương Tự Chi ừ rồi gật đầu hai cái, “Đúng ạ, đúng ạ.
Tiêu hóa không tốt lắm, ăn ít một chút thì tốt hơn.”
Cố Tư súyt thì bật cười, Chương Tự Chi không phải là tiêu hóa đồ ăn không tốt lắm đâu, anh ta tiêu hóa không tốt chủ đề thảo luận trên bàn cơm hôm nay thì có.
Bà cụ nghe hai người bọn họ đã nói như vậy rồi thì bà cụ cũng không ngăn cản nữa.
Trì Uyên và Chương Tự Chi đứng dậy đi lên lầu, sau đó hai người lại vào phòng làm việc.
Bà cụ nghĩ ngợi một chút rồi nhìn Cố Tư, “Bà luôn cảm thấy A Uyên và Tự Chi có chuyện gì thì phải.
Cháu xem bộ dáng hai đứa bọn nó như bây giờ rõ ràng là có chuyện gì đó cần bàn bạc mà.”
Cố Tư a một tiếng, cô cố ý bày ra vẻ mặt ngây thơ không biết chuyện gì cả, “Cháu cũng không biết ạ, cháu không đi hỏi mấy chuyện liên quan đến công việc của Trì Uyên.”
Mấy giây sau bà cụ mới chậm rãi gật đầu, “Như thế cũng được.
Bây giờ cháu không cần quan tâm gì đến công việc của nó cả, cháu cứ yên tâm mà chăm sóc bản thân cho tử tế là được rồi.”
Cố Tư cũng ăn gần xong rồi, cô nói được mấy câu đơn giản với bà cụ thì cũng đặt đũa xuống không ăn nữa và ngồi bên cạnh chờ mọi người ăn xong.
Phương Tố và Trì Chúc đang nói chuyện về nhà của bọn họ ở bên kia, hình như là gần đây có một đường ống nước bị rò rỉ.
Phương Tố bảo Trì Chúc tối nay về nhà thì sửa cái chỗ đó xem thế nào.
Trì Chúc cũng nói hôm qua ông ta đã muốn sửa rồi nhưng đi tìm cờ lê mãi mà không tìm ra nên đành chịu, nếu không thì ông ta đã sửa xong nó từ hôm qua luôn rồi.
Cố Tư dựa lưng ra ghế ngồi nhìn xem hai người bọn họ nói chuyện.
Cách sống của hai người bọn họ bây giờ thực sự đã hài hòa hơn trước rất nhiều rồi.
Phương Tố có thể nói chuyện tử tế được mà Trì Chúc cũng càng ngày càng gần gũi hơn và càng ngày càng thích về nhà.
Bà cụ rõ ràng cũng rất thích nhìn thấy hai người bọn họ hòa thuận theo cách này.
Bà cụ nở một nụ cười của người mẹ hiền ngắm nhìn các con của bản thân.
Ngoài ra vẻ mặt bà cụ còn có chút vui mừng.
Chờ tất cả mọi người đều ăn xong, bọn họ ra ngoài ngồi trên sô pha tán gẫu với nhau.
Phương Tố và Trì Chúc vẫn phải trở về chỗ ở riêng của hai người bọn họ.
Cả hai người đều không muốn ở lại nhà tổ cho lắm.
Bà cụ chép miệng một cái, “Ở lại chỗ của chúng ta thì làm sao vậy? Không tiện cho các con thể hiện tình cảm à? “
Phương Tố sờ lên chiếc nhẫn kim cương trên tay, “Cái gì mà thể hiện tình cảm chứ ạ, bọn con cũng đến cái tuổi này rồi cơ mà.
Chỉ là trở về bên kia ở thì thoải mái hơn một chút thôi, dù sao bây giờ con và A Chúc vẫn chưa tái hôn mà.”
Cái cớ này thực sự có thể dùng đi dùng lại nhiều lần thật đấy.
Bà cụ cũng thật sự không muốn nói gì thêm nữa.
Bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm ở dưới lầu một lúc thì Phương Tố và Trì Chúc chuẩn bị rời đi.
Không ai trong hai người nói muốn đi lên chào hỏi với Trì Uyên một tiếng rồi mới đi, bọn cũng chỉ đánh tiếng với bà cụ và Cố Tư rồi sau đó trực tiếp rời đi.
Bà cụ cười nói với Cố Tư, “Cháu xem kìa, hai người bọn họ còn dính nhau hơn cả hồi còn trẻ nữa.”
Cố Tư nhìn bà cụ một chút sau đó nói, “Bà nội, bà có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Cháu dìu bà đi.”
Đúng là vừa mới ăn cơm no xong mà cứ ngồi tại chỗ như thế này thì cũng không tốt lắm.
Bà cụ suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn gật đầu, “Đi nào, ra ngoài đi dạo thôi.”
Một bên khác, Trì Chúc và Phương Tố ngồi trên xe rời khỏi nhà tổ nhà họ Trì.
Trì Chúc mở miệng nói, “Bà dùng điện thoại của tôi đăng bài trên vòng bạn bè à?”
Phương Tố dựa lưng vào ghế rồi ừ một tiếng, “Tôi còn đăng thêm hai bài nữa.”
Trì Chúc lập tức bật cười, “Hiệu quả như thế nào rồi? Bà hài lòng chứ?”
Phương Tố hừ một tiếng, vươn người qua lấy ra điện thoại của Trì Chúc.
Bà ta mở giao diện Wechat ra rồi đưa cho ông ta xem phần bình luận dưới bài đăng đó, “Ông cảm thấy hiệu quả như vậy có làm tôi hài lòng không?”
Trì Chúc chỉ liếc qua nhìn một chút, ông ta cũng không có nhìn cụ thể xem những người nào đã bình luận.
Ông ta gật đầu một cái, “Còn khá tốt đấy chứ, có rất nhiều người đã nhìn thấy dáng vẻ tôi bị bà đày ải rồi đấy.”
Phương Tố lấy lại điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào bình luận kia của Cổ Nhan.
Bà ta không nói một lời nào.
Một lúc sau, Trì Chúc đưa tay ra nắm lấy tay của Phương Tố, mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau.
Ông ta nói, “Rốt cuộc bà đang để tâm đến chuyện gì vậy?”
Phương Tố trực tiếp mở miệng nói ra, “Ông không nhìn thấy Cổ Nhan đang khen ông sao?”
Trì Chúc bật cười, “Bà bận tâm cái này sao? Khen tôi không phải là một chuyện rất bình thường à?”
Phương Tố chưa kịp nói gì thêm ông ta đã nói tiếp, “Nếu như bà thật sự không thích thì cứ block đi.”
Phương Tố ngạc nhiên quay đầu qua nhìn Trì Chúc, “Ông nói cái gì cơ?”
Trì Chúc lại nói, “Nếu bà thấy bận tâm vì trong danh sách bạn bè của tôi có bà ấy như vậy thì bà cứ block đi.
Tôi cũng không nhất thiết phải có liên lạc với bà ấy.”
Phương Tố nhìn chằm chằm vào Trì Chúc một lúc lâu rồi mới nói, “Ông không cần thử tôi đâu, ông mà đã nói như thế thì tôi thật sự sẽ làm theo đấy, tôi block Cổ Nhan ngay cho ông xem đấy.”
Trì Chúc nở một nụ cười trầm thấp và gật đầu, “Cứ block đi, nếu sự tồn tại của bà ấy ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và bà vậy thì bà ấy thật sự không cần thiết.”
Phương Tố lại nhìn chằm chằm vào Trì Chúc một lúc lâu sau đó bà ta cúi đầu làm vài bước trên điện thoại để hoàn toàn xóa Cổ Nhan ra khỏi danh sách liên lạc.
Ông ta cũng đã nói như thế rồi mà bà ta không làm theo thì quả thật có lỗi với thái độ mà Trì Chúc vừa thể hiện quá.
Xóa xong rồi Phương Tố cảm thấy hình như ngay lập tức trong lòng có một khoảng trống lớn vậy.
Một khoảng trống lớn đủ để bà ta rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khóe miệng của Trì Chúc cong lên, “Bây giờ thì thoải mái hơn rồi chứ?”
Phương Tố ừ một tiếng, “Thoải mái, lần này rất thoải mái.”
Bà ta nắm tay Trì Chúc, “Nếu như trước đây ông cũng có thái độ như thế này thì tốt biết mấy.”
Bà ta cũng sẽ không đến nỗi phải ghim Cổ Nhan ở trong lòng suốt mà không bỏ xuống được.
Trì Chúc thở ra một hơi, “Trước đây là do tôi suy nghĩ không chu toàn, tôi cũng có chút sĩ diện nữa.
Sau này tôi sẽ không như vậy nữa, bà cứ yên tâm đi.”
Thái độ của Trì Chúc hôm nay thực sự rất tốt, ông ta tốt đến làm cho Phương Tố phải kinh ngạc.
Khi hai người về đến nhà, Phương Tố cảm thấy hơi lo lắng nên lại lấy điện thoại của Trì Chúc ra xem lại.
Số lượng bình luận lại tăng thêm.
Bà ta cũng xem một chút yêu cầu kết bạn, Cổ Nhan cũng không gửi lại yêu cầu.
Cũng không biết bây giờ bà ta đã phát hiện ra Trì Chúc đã block bà ta hay chưa.
Không hiểu sao trong lòng Phương Tố có chút kích động, bà ta rất muốn biết tiếp theo Cổ Nhan sẽ có phản ứng như thế nào.
Trì Chúc lại không xem trọng chuyện này lắm.
Sau khi đi rửa mặt xong ông ta thay quần áo rồi quay lại nằm xuống.
Phương Tố tiến tới hỏi ông ta, “Nếu như Cổ Nhan lại kết bạn với ông lần nữa thì ông sẽ làm như thế nào bây giờ?”
Trì Chúc có chút bất đắc dĩ, ông ta nhéo mặt Phương Tố.
Ông ta dùng thái độ như đối xử với một cô bé để nói chuyện với bà ta, “Vậy ngày nào về nhà tôi cũng đưa điện thoại cho bà kiểm tra một chút thì đã đươc chưa?”
Phương Tố hừ một chút, nghiêng người né ra, “Bà ấy còn có thể gọi điện thoại cho ông nữa.”
Trì Chúc không khỏi bật cười ra tiếng, “Nói như bà vậy thì tôi thật sự không có cách nào nữa rồi.
Cho dù tôi xóa số của bà ấy nhưng bà ấy vẫn còn lưu số của tôi kìa.”
Phương Tố cũng biết bà ta đang có chút cãi chày cãi cố.
Bà ta mím môi nghĩ một hồi rồi đưa điện thoại cho Trì Chúc, “Sau này nếu bà ấy có gọi cho ông thì ông phải nói cho tôi biết đấy.”
“Rồi, rồi, rồi.” Trì Chúc đồng ý rất nhanh.
Thái độ của Trì Chúc như vậy cũng làm trong lòng Phương Tố dễ chịu hơn rất nhiều.
Bà ta nằm xuống, nghĩ đi nghĩ lại rồi mới nói, “Chuyện tái hôn, ông bớt chút thời gian đi làm thôi.
Cái này chắc là cũng rất tiện, đi Cục dân chính lấy giấy chứng nhận một chút là được rồi.”
Trì Chúc xoay người lại ôm Phương Tố, “Được.”.