Nếu là trước đây, Trì Uyên muốn khiến cho nhà họ Tùy sụp đổ, thật sự cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhưng đúng lúc gặp phải chuyện của Tùy Tĩnh, nhà họ Tùy có hơi hỗn loạn, muốn nhân cơ hội mà xâm nhập vào tự nhiên đơn giản hơn nhiều rồi.
Trì Chúc ngẫm nghĩ, thở dài: “Tuy ba không biết con vì sao muốn đối phó với nhà họ Tùy, nhưng theo lời con vừa nói, bọn họ chắc là đã làm ra những việc quá đáng.”
Trì Chúc lại thở dài: “Nói thật lòng ba cũng không vừa mắt nhà họ Tùy.”
Ông cụ Tùy và ông Tùy thật sự quá mức tự phụ độc tài, hơn nữa mưu tính lại thật sự quá nhiều.
Tuy rằng người kinh doanh đều có tính toán của riêng mình, nhưng mọi người đều cố gắng che giấu, ngược lại ngoài mặt cũng ra sức tỏ vẻ.
Nhà họ Tùy thì lại chẳng kiêng nể cái gì.
Trì Uyên lại không nói nữa, bà cụ từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy hai người trở về, ngay lập tức vô cùng vui vẻ.
Mọi người đều nói già rồi sẽ thích thanh tĩnh, nhưng bà cụ lại không như vậy.
Bà thích náo nhiệt, thích con cháu sum vầy, bà thích tất cả mọi người đều ở bên cạnh mình, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vui vẻ.
Cố Tư và Phương Tố vẫn còn ngồi ở bên trong vườn hoa.
Phương Tố đem toàn bộ chuyện gặp Cổ Nhan ở công ty nhà họ Trì nói qua một lượt.
Cố Tư liền cong môi, cô nói: “Trước đây tôi đã khá là khâm phục bà Cổ rồi, bây giờ tôi lại càng khâm phục bà ta.
May mà hôm nay bác tới đó, nếu bác không tới, còn không biết sẽ có chuyện gì.”
“Đúng vậy.” Phương Tố cũng có chút cảm khái: “Cô nói xem, bà ta đến bây giờ vẫn còn chưa hết hi vọng.
Tôi thật sự có chút lo sợ, sau này tôi và Trì Chúc tái hôn rồi, bà ta lại sẽ giống như trước đây, bám mãi không buông.”
Cái loại cuộc sống này, bà nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cố Tư thở ra một hơi: “Chuyện này vẫn là để ông Trì giải quyết đi, cứ luôn để bác ra mặt thật ra lại không ổn lắm.”
Dù sao, mục tiêu của Cổ Nhan cũng là Trì Chúc, nếu Trì Chúc bóp chết hoàn toàn hi vọng của bà ta, phiền phức sau này liền sẽ không còn nữa.
Phương Tố gật gật đầu: “Đúng vậy, quả thật là đạo lý này.”
Cố Tư liền nghĩ tới Tùy Mị, cô nói: “Trước đây con cảm thấy Tùy Mị là một sự phiền toái, chỉ là so sánh với mẹ, con cảm thấy Tùy Mị căn bản chẳng coi là gì.”
Tùy Mị ít nhiều còn có hơi hiếu thắng, Cố Tư dùng lời nói kích thích, cô ta liền có chút chùn chân.
Nhưng Cổ Nhan này rõ ràng lại có thể co được giãn được.
Không phải cứ nói vài câu kích động liền giải quyết được bà ta.
Cố Tư hơi trầm mặc, sau đó nói: “Cho nên hai người tái hôn, việc này thật sự không thể kéo dài nữa.
Sau khi tái hôn rồi, mẹ đã có thể quang minh chính đại, Cổ Nhan ít nhiều cũng sẽ có chút áp lực.”
Phương Tố đúng là cũng đang nghĩ tới điểm này.
Hai người ngồi ở vườn hoa trao đổi một lát, sau đó nhìn đến thời gian không còn nhiều nữa, mới trở về nhà chính.
Nhà chính bên này món ăn đã dọn lên hết rồi, chuẩn bị bắt đầu ăn cơm.
Bà cụ nhìn thấy hai người Cố Tư và Phương Tố khoác tay nhau trở về liền bật cười: “Cháu nhìn xem, giống như hai mẹ con vậy đó.”
Trì Uyên ở bên cạnh dựa lưng vào ghế, cong môi cười: “Đúng vậy, cháu thì lại giống như là con riêng.”
Có những thứ không thể so sánh, vừa so liền bắt đầu thấy “đau lòng”.
Trước đây Phương Tố rất tốt với Trì Uyên, khắc nghiệt với Cố Tư.
Bây giờ mọi chuyện hoàn toàn đảo lộn rồi.
Mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, Trì Chúc và Trì Uyên nói một chút về chuyện công việc.
Cũng ít nhiều nhắc đến tình hình cung cấp hàng hóa gần đây của nhà họ Tùy.
Trì Chúc nói gần đây công ty nhà họ Tùy đổi người đứng đầu thành chú hai nhà họ Tùy, có thể là ông Tùy có hơi lực bất tòng tâm, buông ra quyền hạn trong tay mình.
Chỉ là chú hai này rõ ràng không có sự quyết đoán của ông Tùy, ông ta quá thận trọng, vốn có rất nhiều sự hợp tác có thể đàm phán thành công.
Vì ông ta lo sợ lỗ vốn, nên tạm thời gặp trở ngại.
Hơn nữa gần đây số lượng hàng hóa nhập vào từ nhà họ Trì cũng đang giảm xuống nhanh chóng.
Trì Chúc nói ông và chú hai nhà họ Tùy cũng từng qua lại, trái ngược với sự mạnh dạn của ông Tùy, chú hai lại càng thận trọng hơn một chút.
Chỉ là cũng có hơi thận trọng quá mức, sẽ trói buộc sự phát triển mở rộng của công ty.
Trì Uyên cười lạnh, bây giờ ông Tùy chủ yếu muốn tiếp nhận chuyện của ngân hàng tư nhân kia, cho nên công ty liền hoàn toàn không quan tâm đến.
Đồng thời ông ta lại đình chỉ chức vụ của Tùy Mị.
Suy nghĩ ban đầu hẳn là cũng muốn lôi kéo Tùy Mị gia nhập ngân hàng tư nhân, bây giờ chỉ là chờ đợi ông Tùy hoàn toàn ngựa quen đường cũ, sẽ đưa Tùy Mị đến đó.
Chỉ là bọn họ lại quên mất, Tùy Mị bị ép bức thời gian dài như vậy cũng sẽ đấu tranh lại.
Cố Tư có chút nghĩ không ra, cô hỏi Trì Chúc: “Vậy bây giờ ông Tùy không quản lý công ty sao ạ? Con nhớ trước đây ông Tùy nắm chặt công ty trong tầm tay, bây giờ lại có thể dễ dàng buông bỏ quyền hạn như vậy, thật sự làm cho người khác nghĩ không ra.”
Trì Chúc suy nghĩ: “Có thể là tự cảm thấy sức mình có hạn, hơn nữa việc Tùy Tĩnh ra đi, ông Tùy có thể cũng cảm thấy không tiếp tục làm được nữa.”
Chuyện cụ thể Trì Chúc cũng không thật sự hiểu rõ.
Bây giờ nhà họ Tùy rất rối loạn, nội bộ công ty đều xảy ra vấn đề, có thể là ông Tùy cũng là không muốn tham dự vào nữa đi.
Nói xong chuyện của nhà họ Tùy, bà cụ liền nhắc tới việc tái hôn với Phương Tố.
Bà nói để Trì Chúc chọn ra ngày lành, xin lấy ngày nghỉ, trước tiên cùng với Phương Tố giải quyết chính sự đi đã.
Phương Tố ở bên cạnh khó lắm mới có thể nói đến chuyện này, bà bảo: “Vâng, con đã xem lịch rồi, ngày mai cũng không tồi.”
Trì Chúc căn bản không nghĩ nhiều gật gật đầu: “Vậy ngày mai anh sắp xếp một chút thời gian, chúng ta đi lĩnh chứng.
Tối nay chuẩn bị đầy đủ giấy tờ chứng nhận đi.”
Cố Tư ở bên cạnh thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Phương Tố thế này thật sự là quá nôn nóng rồi đó.
Bà cụ nghĩ nghĩ liền nói: “Vậy ngày mai đi lĩnh chứng, tối quay về đây, gọi thằng hai thằng ba tới nữa, mọi người tu tập lại cùng nhau ăn một bữa cơm.
Mấy hôm trước vừa vì chuyện của A Ngọc mà tụ tập, bây giờ lại tới lượt các con, cũng không biết bọn họ có bị dọa cho giật mình hay không.”
Trì Chúc liền bật cười: “Không tụ tập cùng nhau ăn bữa cơm cũng được, dù sao hai bọn con cũng không để ý nhiều như vậy.”
Phương Tố thật sự là không thèm để ý, bây giờ bà chỉ để ý một mình Cổ Nhan thôi.
Ăn xong bữa trưa vẫn còn một chút thời gian, mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện.
Đột nhiên Cố Tư cảm thấy bụng hình như động đậy một chút.
Cô nhíu mày, lấy tay xoa nhẹ.
Tiếp theo lại không có cảm giác gì nữa.
Số tháng cũng chưa phải lớn, có thể cũng không phải máy thai, chỉ là bị đầy bụng đi, nhưng loại cảm giác này thật sự vô cùng kỳ quái.
Cũng rất mới mẻ.
Trì Uyên ở bên cạnh đột nhiên đưa tay tới, phủ lên trên bụng Cố Tư.
Cố Tư lập tức bật cười, nếu như không có nhiều chuyện lo lắng như vậy, thì thật là tốt.
Mở tivi lên, người khác đều đang nói chuyện, Cố Tư nhìn tivi chăm chú, nhưng tâm tư lại rối bời, nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Chờ tới khi đứa nhỏ ra đời, chuyện của nhà họ Tùy chắc hẳn đã giải quyết xong hết rồi đi.
Ngồi ngây ngốc như vậy một lát, điện thoại của Cố Tư đặt ở bên cạnh rung rung, đây là có tin nhắn gửi tới.
Cô cũng không nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên nhìn một chút, thế mà lại là Tùy Mị gửi tới.
Trước đây Tùy Mị luôn gọi điện thoại cho cô, nhưng cũng có thể sợ cô không nghe máy, lần này trực tiếp gửi tin nhắn tới đây.
Tùy Mị nhắn hai từ: “Cẩn thận.”
Cố Tư nhìn chằm chằm hai từ này một lúc, sau đó đưa điện thoại cho Trì Uyên.
Trì Uyên vốn còn đang nói chuyện cùng với Trì Chúc và Phương Tố, ông Tùy nói muốn lật lại gia phả, tìm cho đứa bé lấy vài cái tên, nhưng bây giờ vẫn chưa quyết định được, cuối cùng muốn để cho hai người Trì Uyên và Cố Tư lựa chọn lấy một cái.
Lời này vừa nói xong, Trì Uyên cầm lấy điện thoại của Cố Tư, nhìn vào tin nhắn, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.
Trì Chúc ở bên cạnh bất ngờ, đưa mắt nhìn Trì Uyên: “Sao thế?”
Trì Uyên cười cười, cố gắng làm ra vẻ mặt tương đối bình thản: “Không có gì đâu ạ.”
Sau khi nói xong Trì Uyên mím môi, ý cười trên khuôn mặt dần dần biến mất, trong đôi mắt đều lóe lên sự lạnh lẽo..