Vốn dĩ Chương Tự Chi còn muốn khoe khoang một chút.
Anh ta muốn giới thiệu tất cả cho Lương Ninh Như biết anh ta đã đã làm như thế nào để tạo ra cái mô hình này cộng với quá trình tạo hình nhân vật như thế nào.
Ai ngờ bây giờ anh ta nghe thấy Lương Ninh Như hỏi như vậy thì sửng sốt nhìn về phía bóng dáng Lương Ninh Như đang chỉ vào.
Sau khi nhìn rõ là cái gì anh ta lập tức hoảng hốt.
Anh ta nhanh chóng tắt công tắc và căn phòng chìm vào bóng tối.
Lương Ninh Như tức giận đến mức đi qua mở rèm cửa sổ ra.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi, “Anh là cái đồ không biết xấu hổ.
Nào, anh nói tôi nghe thử xem, cái vừa nãy là ai vậy hả? Hôm nay anh mà không nói ra, anh cứ xem thử tôi có dám đánh chết anh không.”
Chương Tự Chi hơi nhíu mày, lần đầu tiên anh ta cảm thấy chột dạ với Lương Ninh Như đến nỗi không nói được lời nào trọn vẹn.
Sao anh ta lại có thể quên mất cái này được cơ chứ?
Từ trước đến nay anh ta luôn là một người thù dai.
Trước đó anh ta bị Lương Ninh Như làm cho tức đến nổ phổi nên đã bảo thợ làm mô hình ở trong căn phòng này làm một cái ma nơ canh dựa theo tỷ lệ khuôn mặt của Lương Ninh Như.
Cái này là để cho anh ta lúc không có chuyện gì làm thì chỉ vào mũi mắng.
Vừa rồi anh ta kích động quá nên quên mất chuyện này.
Ai mà nghĩ đến bị lộ ngay trước mặt Lương Ninh Như như thế này luôn chứ.
Chương Tự Chi liếm môi một cái, “Cái này, cô nghe tôi nói đã, chuyện này tôi có thể kiếm cớ… Không phải, không phải, tôi có thể giải thích mà.”
Lương Ninh Như cảm thấy vô cùng tức giận.
Vừa nãy khi bật máy lên thì căn phòng này hơi đầy ngoài ra còn có chút chật chội.
Nhưng bây giờ đã tắt máy rồi nên tất cả các mô hình ảo đều đã biến mất và căn phòng trở nên rất trống trải.
Cô ta nhìn xung quanh một chút nhưng lại không tìm thấy vũ khí thuận tay nào cả.
Cuối cùng, Lương Ninh Như chịu không nổi mà trực tiếp lao thẳng về phía Chương Tự Chi.
Bầu không khí hòa hợp do hai người bọn họ tạo ra hồi nãy đã biến mất hoàn toàn.
Lúc đầu Chương Tự Chi kêu lên mấy tiếng rồi né tránh Lương Ninh Như.
Chỉ là không gian trong phòng cũng chỉ lớn có chừng ấy.
Cuối cùng anh ta thật sự trốn không được nữa nên hai người lại bắt đầu đánh nhau.
Lương Ninh Như là có học võ tự vệ.
Nhưng Chương Tự Chi cũng không phải dạng vừa.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Chương nhiều năm hung hăng quậy phá như vậy cũng rèn ra cho bản thân một bộ võ vô lại của riêng anh ta.
Lương Ninh Như thật sự không chiếm được chút ưu thế nào khi đấu với anh ta.
Hai người cứ đánh qua đánh lại như vậy cho đến cuối cùng vẫn là Chương Tự Chi lật ngược tình thế áp Lương Ninh Như vào tường.
Anh ta hơi thở hổn hển mở miệng nói, “Cô nghe tôi giải thích đã.”
Lương Ninh Như không nói lời nào, cô ta chỉ trừng mắt nhìn Chương Tự Chi.
Thật ra Chương Tự Chi cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Anh ta đâu thể tìm ra nổi một cái lý do chính đáng nào cho cái ý định xấu xa của anh ta cơ chứ.
Lúc ấy anh ta thật sự thấy rất tức giận cho nên mới nghĩ ra một cách xả giận như vậy mà thôi.
Cho dù mỗi ngày chỉ là mắng hình ảnh của Lương Ninh Như mấy câu nhưng trong lòng anh ta cũng thoải mái hơn nhiều.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một lúc, anh ta suy nghĩ đến nát óc cũng không tìm được câu nào để cãi lại.
Vậy là sức mạnh vô lại của anh ta lại trỗi dậy.
Anh ta nghiêng người đến trước mặt Lương Ninh Như rồi cười hì hì, “Cô cũng xinh đẹp đấy chứ, tại sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?”
Lương Ninh Như tức giận vùng vẫy hai lần nhưng lực ép của Chương Tự Chi khá lớn, cả hai lần cô ta đều không thoát ra được.
Sau đó cô ta suy nghĩ một chút rồi trực tiếp nhấc đầu gối lên muốn tấn công nơi yếu ớt nhất của Chương Tự Chi.
Cũng may bình thường Chương Tự Chi cũng là một tên hay chơi xấu, anh ta hiểu rất rõ những thủ đoạn không quang minh chính đại này.
Anh ta cũng nhanh chóng nâng chân lên chặn đầu gối của Lương Ninh Như.
Tên không biết xấu hổ là gì này lại cười hì hì, “Cái bà chằn này sao cô độc ác như thế hả? Cô tuyệt hậu của tôi như vậy cô nhận được ích lợi gì à?”
Ý của câu này có phần không rõ ràng.
Lương Ninh Như sững sờ sau đó cười nhạo anh ta một tiếng, “Không biết xấu hổ.”
Chương Tự Chi nhướng mày, anh ta lại trở lại bộ dáng cà lơ phất phơ, “Mới như thế này mà đã là không biết xấu hổ rồi à? Tôi còn có cái càng không biết xấu hổ hơn cơ, cô có muốn xem thử không?”
Nói như vậy xong, anh ta thử nghiêng người về phía trước làm ra động tác muốn hôn Lương Ninh Như.
Hai tay của Lương Ninh Như bị Chương Tự Chi khóa lại, chân cũng bị anh ta dùng đầu gối chặn lại, nhất thời cô ta thật sự trốn không thoát.
Cô ta nghiêng đầu và gọi tên Chương Tự Chi hai lần.
Môi của Chương Tự Chi dừng lại cách mặt của cô ta mấy centimet.
Lương Ninh Như không thể trốn thoát nhưng Chương Tự Chi cũng không thật sự hôn cô ta.
Trước không nói Lương Ninh Như chịu không nổi, bản thân anh ta cũng không làm được.
Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Lương Ninh Như một lúc lâu, không biết vì cái gì đột nhiên anh ta lại có chút cười không nổi.
Chương Tự Chi ngừng một chút, sau đó anh ta chậm rãi đứng thẳng dậy.
Không hiểu sao anh ta cảm thấy có chút lúng túng.
Anh ta thả Lương Ninh Như ra sau đó sửa sang lại quần áo của bản thân một chút, “Cô cứ mơ đi, cô có muốn tôi hôn cô tôi cũng không làm như vậy đâu.”
Lương Ninh Như nhanh chóng trốn và đứng cách Chương Tự Chi vài bước.
Cô ta cũng sửa sang quần áo lại một chút, “Thèm vào ấy, đồ không biết xấu hổ, đồ biến thái.
Nếu như không phải vết thương trên cánh tay của tôi vẫn chưa lành hẳn, anh nghĩ tôi sẽ thua anh sao?”
Chương Tự Chi bật cười, anh ta không giải thích thêm cái gì nữa.
Anh ta đi tới mở cửa bước ra ngoài trước, “Cô không muốn nhìn căn cứ quý giá này của tôi vậy tôi cũng không đưa cô đi nhìn nữa.
Nào nào nào, đi ăn cơm thôi.”
Chờ Chương Tự Chi đi ra ngoài, Lương Ninh Như mới sửa lại tóc của mình, cô ta vỗ mặt của bản thân.
Cho tới bây giờ cô ta và Chương Tự Chi chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy bao giờ.
Cô ta cũng không biết như thế nào nhưng cô ta không thể nào ép xuống nổi sự sự bối rối đang dâng lên trong lòng.
Gần đây người đàn ông này đã táo bạo hơn rất nhiều, chuyện gì anh ta cũng dám làm cả.
Vài giây sau có tiếng kêu của Chương Tự Chi từ trong hành lang, “Này, cô có muốn ăn cơm không đấy? Mau ra đây đi chứ.”
Lúc này Lương Ninh Như mới ra khỏi phòng.
Bởi vì đã xảy ra chuyện lúc nãy nên lúc ăn cơm hai người bọn họ hầu như không nói với nhau câu nào.
Bình thường Chương Tự Chi rất có thể hoạt náo, nhưng hôm nay anh ta cũng trở nên rất yên lặng.
Không ai nói năng gì cho nên bọn họ ăn cơm rất nhanh.
Chờ ăn xong, Chương Tự Chi lấy điện thoại di động ra gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên cũng vừa mới ăn cơm xong nhưng anh nói anh phải đi dạo với Cố Tư đã rồi sau đó mới có thể đến được.
Chương Tự Chi hít vào một hơi, “Sao lại phiền phức như vậy cơ chứ.”
Trì Uyên ở bên kia nở nụ cười, “Dỗ phụ nữ đúng là một chuyện rất phức tạp mà.
Cậu không hiểu chuyện này cũng không thể trách cậu được, dù sao cậu cũng không có bạn gái mà.”
Xem thử xem, đây mà là lời mà con người có thể nói ra được à?
Chương Tự Chi đứng hình mất mấy giây sau đó anh ta tức giận đến mức cúp luôn điện thoại.
Lương Ninh Như ở bên cạnh liếc anh ta một chút, trên mặt mang theo giễu cợt.
Rõ ràng Lương Ninh Như không nói gì nhưng Chương Tự Chi lại cứ có cảm giác anh ta đang phải nhận một vạn câu trào phúng vậy.
Cho nên Chương Tự Chi lập tức gân cổ lên nói, “Ai nói tôi không có bạn gái.
Một lát nữa tôi phải ra ngoài đi hẹn hò đấy.”
Lương Ninh Như liếc nhìn anh ta, “Vậy thì chúc mừng anh nha, rốt cuộc anh cũng đụng phải một người mắt bị mù rồi.”
Không biết Chương Tự Chi sao lại tự tin như thế, anh ta hừ một chút, “Cô cứ ngồi đó mà ngưỡng mộ đi.”
Lương Ninh Như cảm thấy rất buồn cười, “Tôi ngưỡng mộ ai cơ? Tôi ngưỡng mộ anh hay là ngưỡng mộ cô gái kia hả?”
Cô ta đặt đũa xuống rồi quyết định đổi chủ đề, “Vậy thì tôi phải ở đây đợi Trì Uyên bao lâu nữa đây?”
Chương Tự Chi cũng không biết bọn họ phải chờ bao lâu, thời gian dỗ dành phụ nữ có thể dài cũng có thể ngắn, ai mà biết trước được chứ.
Dựa vào cách Cố Tư và Trì Uyên ở với nhau thì có lẽ dùng thời gian sẽ hơi nhiều.
Chương Tự Chi lại nhìn đồng hồ, lát nữa anh ta sẽ phải đi xem phim nữa.
Anh ta cũng không thể trì hoãn hơn được.
Vì vậy Chương Tự Chi nói, “Chờ một chút đi đã.
Nếu anh ấy đến hơi muộn thì cô cứ ngồi chờ ở đây đi, tôi đi hẹn hò.
Nếu anh ấy đến sớm thì chúng ta cùng ngồi xuống bàn bạc xem sao.
Tôi không ở đây hai người vẫn có thể bàn bạc được mà.”
Lương Ninh Như cau mày, “Anh không ở lại thảo luận với chúng tôi sao?”
Chương Tự Chi hừ một tiếng, “Những thứ này sao có thể quan trọng bằng chuyện tôi đi hẹn hò được cơ chứ.”.