Cố Tư hoàn toàn không nhớ mình được Trì Uyên đưa ra khỏi quán bar thế nào.
Trí nhớ của cô bắt đầu từ lúc cô bị nôn.
Sau khi nôn xong, cả người mới hơi thoải mái một chút, đầu cũng tỉnh táo hơn.
Cô nhận nước người bên cạnh đưa rồi súc miệng, sau đó đứng lên, “Mẹ ơi, thoải mái hơn một chút rồi.”
Trì Uyên ở bên cạnh dựa vào xe, sau khi chấm một điếu thuốc thì mở hai chiếc nút trên cổ áo.
Anh nén giọng nói, “Tỉnh táo rồi thì mau vào nhà, tôi cũng phải đi rồi” Đêm khuya gió mát, cơn nóng trong người Trì Uyên đã dịu đi rất nhiều.
Nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Cố Tư bật dậy như bị giật mình, “Trì Uyên? Sao anh lại ở đây?”
Trì Uyên cau mày, hút một hơi thuốc, “Không phải tôi thì không biết bây giờ cô đang nằm dưới thân ai đâu.”
Cố Tư chầm chậm đứng thẳng người, quay đầu nhìn xung quanh.
Cô đã ở trước cửa nhà mình rồi.
Cố Tự nhìn chằm chằm Trì Uyên, “Cho nên vừa rồi anh cũng đến đến quán bar? Anh đưa tôi ra ngoài?”
Trì Uyên không nói gì.
Vốn dĩ anh muốn để tài xế đưa Cố Tư về, nhưng người phụ nữ này uống say bí tỉ, tài xế nhìn thấy thì không biết nên bắt đầu thế nào.
Vì vậy anh chỉ đành đích thân chạy một chuyến.
Trong lòng Cố Tự đột nhiên hơi khó chịu.
Xem ra anh ta thật sự đi ăn mừng rồi.
Cô vừa uống rượu, giờ còn tức giận nên rượu nhanh chóng xộc thẳng lên đầu.
Cố Tự đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi đi tới, dán vào cơ thể Trì Uyên, “Sao, anh cũng muốn đi gặp một người đẹp?”
Trì Uyên tương đối biết nắm bắt trọng điểm, anh nhìn chằm chằm vào mắt Cố Tư, “Cũng?”
Cố Tư nhếch khóe môi, cộng thêm khuôn mặt trang điểm xinh đẹp, trông hơi quyến rũ.
Trì Uyên đã cởi áo khoác rồi, chỉ mặc sơ mi trắng và quần tây.
Trước giờ Cố Tư không bạo gan như vậy, cô cúi đầu, duỗi tay móc lấy thắt lưng của Trì Uyên, giọng nói mềm mại, “Tôi đi gặp trai đẹp nhưng bị anh làm quấy rầy rồi, anh nói xem phải làm thế nào mới tốt đây?”
Cô vừa nói vừa kéo vạt áo sơ mi của Trì Uyên ra.
Trì Uyên vội nắm bàn tay đang làm loạn của cô lại, mắt tối sầm xuống, anh cảm giác rượu vừa nãy mình uống lập tức xộc lên đầu.
Cái nóng bị gió lạnh đè nén lại tăng lên gấp đôi.
Anh hít một hơi, nhìn chằm chằm Cố Tư, “Cố Tư, cô biết mình đang làm gì không?”
Cố Tư bật cười khanh khách, “Tôi biết chứ, anh không biết sao?”
Qua một lúc, dường như Trì Uyên nở nụ cười.
Anh bóp tắt điếu thuốc mà mình chưa hút được bao nhiêu rồi ném xuống đất, tay còn lại bóp cằm Cố Tư, “Hôm nay muốn ra ngoài tìm đàn ông sao?”
Cố Tư nhìn Trì Uyên ở khoảng cách gần, trong lòng lại dấy lên sự không cam tâm.
Cô thích người đàn ông này rất lâu rồi, nhưng hôn nhân đã kết thúc, cuối cùng người này vẫn đi mất.
Cô dứt khoát nhón chân thơm vào môi Trị Uyên một cái, “Đúng vậy, nếu không còn có thể làm gì nữa chứ.”
Cuối cùng, vừa nói xong thì Trì Uyên đã ra tay.
Anh dứt khoát cúi người bế ngang Cố Tư lên, nói một câu, “Vậy đúng lúc lắm, là cô tự dâng mình đến cửa”
Cố Tư ‘a’ lên một tiếng, vội ôm cổ Trì Uyên.
Trì Uyên sải bước đi vào nhà.
Cửa khóa bằng dấu vân tay, may mà Cố Tư vẫn chưa kịp xóa dấu vân tay của Trì Uyên.
Trì Uyên bế cô bằng một tay, tay kia mở khóa rồi đi thẳng vào nhà.
Tâm trí Cố Tư đang mê man bắt đầu hỗn loạn, cô không nhớ được quá trình mình vào phòng với Trì Uyên như thế nào.
Chỉ là lúc quan trọng nhất, đột nhiên cô đè Trì Uyên.
Hỏi một câu mà trước nay cô muốn hỏi nhất nhưng lại không dám hỏi, “Trì Uyên, trong thời gian kết hôn anh từng phản bội tôi bao giờ chưa?”
Trì Uyên nằm đó, mắt u ám, giọng khàn đặc, “Chưa từng” Cố Tư lập tức hài lòng, dứt khoát cúi người xuống.
Chỉ là Cố Tư không hề có kinh nghiệm trong chuyện này Cố Tư thất bại khẽ hừ một tiếng.
Cô thực sự không biết nên tiếp tục thế nào.
May mà Trì Uyên lập tức chuyển từ thế bị động thành chủ động.
Hôm nay họ vừa ly hôn.
Đã xảy ra chuyện thế này, có phải là không tốt lắm không nhỉ?
Nhưng có tốt hay không thì hình như bây giờ cũng không dừng lại được nữa rồi.
Dưới tác dụng của rượu, Cố Tư cũng không biết mình ngủ lúc nào.
Nhưng Trì Uyên lại rất tỉnh táo.
Anh ngước lên nhìn trần nhà trong bóng tối.
Vẻ mặt mang theo chút mệt mỏi.
Qua một lúc, Cố Tư lật người, sờ vào bên cạnh mình giống như trước đây.
Sau khi sờ được Trì Uyên, cô nhích sang ôm lấy anh rồi ngủ tiếp
Trì Uyên không động đậy nhưng đầu mày hơi nhíu lại.
Một lúc sau anh đẩy Cố Tự ra, đứng dậy lấy điện thoại trong túi quần.
Anh gọi cho Tử Thư, điện thoại vừa nối máy, anh nói: “Điều tra Vương Phúc Thần xem chai rượu hôm nay ông ta đem đến quán bar có bỏ thêm thứ gì bên trong không?
- ---------------------------.