Chương Tự Chi bước ra từ club, sắc mặt anh trông vô cùng tệ.
Anh chạy xe đến trước cửa lớp học múa đợi Từ Giai Ninh.
Thời gian đợi khá lâu, Chương Tự Chi hút hết điếu này đến điếu khác, không biết bản thân đang buồn phiền vì điều gì
Anh ta lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Cố Tư, hỏi anh ta rằng dạo này thế nào.
Lúc đọc được tin nhắn này anh cảm thấy vô cùng tức giận.
Thế nào ư?
Còn thế nào nữa.
Vừa bị chồng cô làm cho tức phát điên lên đây này.
Anh ta ngậm điếu thuốc, gửi một đoạn tin nhắn qua cho Cố Tư, dối lòng nói, “tốt lắm, cuộc sống của tôi vừa thoải mái vừa tự do.”
Cách nhau một lớp màn hình, nên đương nhiên Cố Tư sẽ không biết được lời mà anh ta nói là thật hay giả.
Cố Tử gửi thêm một tin nhắn gồm ba chữ: vậy thì tốt
Chương Tự Chi đặt điện thoại xuống, thở dài.
Tốt cái gì mà tốt.
Bây giờ ngực của anh vẫn còn đau đây này.
Cứ như thế đợi thêm một lúc đâu thì phía lớp học cũng đã đến giờ ra về.
Chương Tự Chi không nhìn về phía cổng trường mà ngồi đợi trên xe.
Từ Giai Ninh bước ra nhìn xung quanh một lượt rồi vui vẻ chạy qua, mở cửa và ngồi vào xe.
“đợi lâu rồi đúng không?”
Chương Tự Chi cố gắng kìm nén cảm xúc bản thân, “không, tôi vừa mới đến thôi.
Đi, muốn ăn thịt nướng mà, ăn chỗ nào?”
Từ Giai Ninh cười khúc khích, đeo giây an toàn rồi chỉ tay về phía trước, “rẽ trái ở ngã tư đằng kia.”
Chương Tự Chi khởi động xe, sau đó lái đi
Anh ta gần như không thể kiểm soát được tâm trí, luôn không ngừng nhớ về hình ảnh lúc Trì Uyên và Lương Ninh Như thảo luận công việc.
Có vẻ hai người họ đã quên mất sự hiện diện của anh ta, giống như ngoài hai người đó ra không còn ai tồn tại vậy.
Điều này chính là một sự xúc phạm đối với một người luôn có cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh như cậu Chương đây.
Hơn nữa, rõ ràng là nhờ có anh ta nên Lương Ninh Như mới nhờ vả được Trì Uyên, vậy mà cô ta dám đá anh ta sang một bên.
Ngã tư phía trước đang là đèn đỏ, đáng lí ra anh phải đạp thắng xe, nhưng trong khoảnh khắc mất tập trung ngắn ngủi ấy, không hiểu tại sao chân và tay lại không nghe theo sự điều khiển của não, đạp nhầm chân gas.
Và không có gì bất ngờ khi chiếc xe yêu thích của anh rồ liên một tiếng rồi tông thẳng vào đuôi xe phía trước.
Người tài xế trong chiếc xe bị anh ta dọa sợ.
Ông xuống xe rồi nhìn về phía xe của Chương Tự Chi, vốn định mắng vài câu, nhưng khi thấy xe của người ta đắt hơn xe nhà mình gấp mười mấy lần thì ông ta đành nuốt hết vào bụng, “xe người ta đang đậu yên ổn ở đây mà, người anh em, cậu muốn tiễn tôi về với đất mẹ à.”
Chương Tự Chi cũng ngây ra một lúc mới tỉnh lại, sau đó anh ta tức giận chửi, “mẹ kiếp, thế mà cũng tông vào được.”
Từ Giai Ninh thể hiện rõ sự sợ hãi, cô vỗ ngực, hít vào một hơi, “may mà không xảy ra chuyện lớn, không sao không sao.”
Chương Tự Chi đẩy cửa ra rồi bước xuống, kiểm tra kết quả của vụ va chạm giữa hai xe.
Cũng không có gì gọi là quá nghiêm trọng, nhưng cũng không chỉ là một vết xước nhẹ.
Hai chiếc đèn ở đầu xe đều đã bị vỡ, cốp xe người ta thì bị tông biến dạng.
Chương Tự Chi xua tay, “muốn giải quyết thế nào thì tùy, tôi chịu trách nhiệm hết.”
Anh ta quay đầu nhìn Từ Giai Ninh, “hay là em đi ăn trước đi, kẻo muộn mất lớp buổi chiều của em.
Bên này chẳng biết phải giải quyết đến khi nào mới xong.”
Từ Giai Ninh hơi thất vọng, cô suy nghĩ một lúc rồi nói, “em ở lại giúp anh, như vậy có thể sẽ giải quyết nhanh hơn, sau đó hai đứa vẫn có thể cùng đi ăn một bữa.”
Chương Tự Chi im lặng không nói gì, người tài xế gọi điện thoại báo cảnh sát trước.
Chương Tự Chi lấy điện thoại ra gọi cấp dưới đến, những chuyện như thế này đâu cần anh phải tự mình ra tay.
Cấp dưới của anh đến sớm hơn cảnh sát, khi nhìn thấy chiếc xe xảy ra chuyện lớn như vậy thì giật mình, nhích chân đến trước mặt Chương Tự Chi, “cậu chủ, cậu có sao không?”
Chương Tự Chi ngậm điếu thuốc, bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ.
“tôi thì có chuyện gì được.”
Không lâu sau cảnh sát đã đến, việc phân chia trách nhiệm đối với vụ việc này không có gì đáng để tranh cãi, rất dễ giải quyết.
Chương Tự Chi chờ cảnh sát xử lý xong vụ việc rồi nói với cấp dưới, “việc còn lại giao hết cho cậu, tôi đi ăn trước.”
Cấp dưới gật đầu nói, “cậu đi ạ.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Từ Giai Ninh, “đi thôi.”
Quán thịt nướng cách nơi này khá xa.
Chương Tự Chi lên xe của cấp dưới rồi đưa Từ Giai Ninh đến đó.
Từ Giai Ninh không biết vì sao mà cô lại có hơi xúc động sau khi ngồi vào trong xe.
Chương Tự Chi liếc mắt nhìn cô, “Em làm sao thế, cười vui như tết thế kia?”
Từ Giai Ninh lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, “tự nhiên em cảm thấy anh đẹp trai quá.”
Chương Tự Chi khịt mũi, “đâu ra mà đẹp trai? đâm vào xe người ta khi đang lái xe là đẹp trai à?”
Từ Giai Ninh lắc đầu, “không phải vậy.”
Vì sao thì cô không thể nói ra trong chốc lát.
Nhưng vừa nãy khi Chương Tự Chi nói chuyện với cấp dưới, thái độ và giọng điệu của anh đều khiến cô cảm thấy người đàn ông này vừa ngầu vừa đẹp.
Chương Tự Chi bật cười, không để tâm đến lời cô nói.
Hai người đến quán thịt nướng, giống như chưa có gì xảy ra, gọi rất nhiều món, ăn uống no say.
Suốt thời gian đó Chương Tự Chi cứ chăm chú nhìn vào điện thoại.
Không biết Trì Uyên và Lương Ninh Như đã bàn bạc như thế nào rồi.
Hai người này vẫn không thèm để ý anh, không gọi cho anh dù chỉ một cuộc, hỏi xem bây giờ anh đang ở đâu.
Chương Tự Chi cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương.
Thế là anh ta khá im lặng trong suốt bữa ăn.
Thậm chí khi Từ Giai Ninh kể về rất nhiều những câu chuyện thú vị xảy ra trong trường, anh ta cũng không cười lấy một cái.
Từ Giai Ninh kể mãi cũng cảm thấy nhàm chán, nên cô cũng im lặng theo.
Hai người ăn cơm xong liền bước ra khỏi quán.
Chương Tự Chi cúi đầu ngửi một lúc, cảm thấy cả người mình toàn mùi thịt nướng.
Anh ta thở dài, quay lại nhìn Từ Giai Ninh, “anh đưa em về.”
Từ Giai Ninh nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến thời gian lên lớp buổi chiều.
Cô hơi do dự, “hay là chúng ta đi dạo đi.”
Chương Tự Chi từ chối thẳng thừng, “cả người toàn mùi thịt, chẳng muốn đi đâu.”
Anh ta chưa từng qua lại với bất cứ cô gái nào, nên không biết được rằng những lời như thế sẽ khiến đối phương khó mà đáp lại.
Nét mặt Từ Giai Ninh có hơi ngượng, vội vàng gật đầu nói, “cũng phải ha, thôi vậy, em về trường trước đã.”
Chương Tự Chi đưa cô về.
Trên đường đi có chạy qua ngã tư nơi xảy ra va chạm.
Xe đã được lái đi, bây giờ con đường này đã thông suốt.
Chương Tự liếc mắt một cái rồi thôi.
Thật ra khi nãy lúc tông xe, anh đã nhớ về khuôn mặt của Lương Ninh Như.
Cô ả đúng là khắc tinh của anh mà.
Chỉ nhớ về cô ta thôi mà cũng gây tai nạn được.
Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh về trường, lúc Từ Giai Ninh đẩy cửa xuống xe, cô quay đầu nói với Chương Tự Chi, “tối nay anh có thời gian không? Chúng ra ra ngoài dạo vài vòng nhé?”
Dạo vài vòng mà cô ta nói chắc là hẹn hò của mấy đôi yêu nhau đây mà.
Chương Tự Chi cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói, “để đến lúc đấy xem thế nào đã.
Bây giờ anh không chắc, công việc một ngày của anh cũng nhiều lắm.”
Vẻ mặt mong đợi của Từ Giai Ninh từ từ biến mất, cô ồ lên, “cũng phải ha, vậy nếu tối nay anh có thời gian thì gọi điện cho em.”
Chương Tự Chi đáp lại cô bằng tiếng ừ mơ hồ, sau đó khởi động xe chạy đi mất hút khi Từ Giai Ninh còn chưa bước vào trong.
Chàng trai thẳng như cột thép Chương Tự Chi phóng một mạch đến club của anh ta.
Lúc này trì Uyên và Lương Ninh Như đã không còn ở đây nữa.
Anh đứng ở đại sảnh club, nhìn về chiếc sofa mà Trì Uyên và Lương Ninh Như đã ngồi.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Hai cái người này đi cũng không nói với anh một tiếng..