Chương Tự Chi nghe ông Chương nói ra mấy câu vô tình như vậy, hành động dừng lại một chút.
Anh ta ngẩng mặt lên, nhìn ông Chương: “Ba, tóm lại là con có phải con ruột của ba không? Ba nói với con ruột mình mà biểu cảm khó chịu như vậy?”
Ông cụ Chương nhìn con mình, cũng không nghe theo anh ta: “Bởi vì anh là con ruột tôi, tôi mới nói thật với anh, anh phải nhìn vào sự thật, với tính khí này của anh, muốn có một cô gái thích cũng khó.
Những cô gái bên cạnh anh, đi cùng anh thì cũng là nhìn vào điều kiện của anh, không có bối cảnh gia đình với tiền tài địa vị thì anh nghĩ anh là thứ gì?”
Ông cụ Chương càng nói càng khó nghe, những lời nói này như dao, cắt từng nhát từng nhát vào trái tim anh ta.
Chương Tự Chi buồn bực, khuôn mặt dài ra: “Những người khác đều nói con giống ba, ba lại đánh giá con như vậy.”
Ông cụ Chương nghe thấy vậy, tức giận trợn tròn hai con mắt: “Đứa con bất hiếu này, anh nói thế là có ý gì? Anh đừng nói anh giống tôi, anh một chút cũng không giống tôi, mà tôi cũng không biết anh giống ai?”
Chương Tự Chi không nhịn được cười: “Ông già, ba nói những lời này, cẩn thận tối nay ngủ lại mơ thấy mẹ con, mẹ con sẽ cắn chết ba.”
Ông Chương tức giận, không chịu được, cầm cái gối ôm bên cạnh ném vào Chương Tự Chi: “Thằng nhóc này, anh dám xuyên tạc ý tôi.”
Nhìn ông Chương hồng hào, sức lực khỏe mạnh, không giống dáng vẻ ho khan yếu ớt vừa rồi.
Chương Tự Chi cười ha ha, né cái gối kia.
Cô hai nhà họ Chương vẫn chú ý đến hộp đồ mà Chương Tự Chi đang cầm kia.
Cô ta đợi Chương Tự Chi nói chuyện cùng ông Chương xong, mở miệng nói: “Tự Chi, hộp đồ kia là ai đưa cho em, nam hay nữ?”
Vẻ mặt Trương Tự Chi trầm xuống, ngước mắt nhìn chị hai: “chị hai, chuyện này, thật ra là…”
Cô tư nhà họ Chương ở bên cạnh nói chen vào: “Nhìn cái hộp như thế này, chắc chắn là con gái đưa.”
Cô ba nhà họ Chương ồ lên: “thảo nào, không bỏ xuống được, đem tới tận đây.”
Sắc mặt Chương Tự Chi có nét không được tự nhiên.
Anh ta nói: “Không phải là không bỏ xuống được, chỉ là em đến đây gấp, chưa cất được.”
Cô ba nhà họ Chương liếc anh ta một cái: “Tạm tin lý do này của em.”
Thân thể ông cụ Chương cũng không có nguy hiểm gì quá lớn, Chương Tự Chi ngồi cùng ông, cười cười nói nói, làm cho sự tức giận của ông cũng bay đi hết.
Ông cụ Chương không biết tâm tư của con mình, nói: “Anh đem cái kia đến đây cho tôi ăn ít, lúc còn trẻ, tôi cũng rất thích món này.”
Chương Tự Chi xoắn xuýt: “Ba thích ăn cái này sao? Nhưng cơ thể ba gần đây không tốt, bác sĩ nói phải ăn đồ thanh đạm, có dinh dưỡng, cái này chắc là không ăn được.”
Cô hai nhà họ Chương trêu chọc: “Ba nhìn đi, đây là không muốn đem chia cho người khác, chắc chắn là của một cô gái nào đấy đưa.
Tự Chi nói thật đi, có phải là thích cô gái này không?”
Chương Tự Chi xua xua tay, mặt chê bai: “Cái gì mà thích, cái này là một người bạn của em đưa, mọi người chưa gặp người này, người bạn này của em không giống là con gái, mà giống đàn ông hơn.
Chuyện có bạn gái hay không em đâu phải lừa gạt mọi người, nếu khi nào em có bạn gái, em sẽ nói với cả nhà.”
Cô cả nhà họ Chương dựa lưng vào ghế, cười ha ha: “Vậy hôm nào em dẫn người bạn này qua cho chúng ta gặp mặt xem, người ta đưa cho em đồ ăn cho em, chắc cũng là một cô gái tốt, bạn của em cũng không nhiều, trừ vợ chồng Trì Uyên, cả nhà cũng muốn xem bạn của em trông như thế nào.”
Chương Tự Chi mím môi, suy nghĩ một lúc mới nói: “Chuyện này để em hỏi cô ấy xem có đồng ý hay không, mà đưa cô ấy đến gặp mọi người, em thấy không phù hợp lắm.”
Cô hai cười: “Có gì mà không phù hợp, trước đây Cố Tư còn độc thân, em cũng đưa nó đến gặp chúng ta, chúng ta cũng đâu có gán ghép hay suy nghĩ gì không đúng đâu, em đừng nghĩ oan cả nhà.”
“Em có nghĩ oan gì đâu.” Chương Tự Chi nói to, giọng giống như tức giận: “Đợi một thời gian nữa đi, khi nào có dịp, em sẽ đưa cô ấy đến cho mọi người làm quen, mà nếu không có thời gian thì thôi.”
Chương Tự Chi không muốn đưa Lương Ninh Như tới nhà họ Chương làm khách, làm như thế anh cảm thấy rất mập mờ.
Anh ta cảm thấy làm như vậy không được.
Anh ta nghĩ, một hôm nào đó, mời Lương Ninh Như đi ăn tối, sau đó để bốn người chị của mình ở bên cạnh, lén nhìn cô.
Cả nhà họ Chương nghe thấy Chương Tự Chi nói như vậy, cũng không nói gì nữa, dặn dò anh mấy câu không được gây chuyện, sau đó để anh ta đi.
Chương Tự Chi trước khi đi vẫn không quên cầm chiếc hộp đi cùng.
Vừa nãy, ông Chương nói muốn ăn cũng không phải thật, anh ta biết ông chỉ đang trêu đùa anh thôi.
Sau khi lên xe, Chương Tự Chi để chiếc hộp ở ghế phụ.
Anh ta quay đầu, nhìn một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lương Ninh Như một cái tin nhắn nói về chuyện vừa rồi.
Nội dung là muốn mời Lương Ninh Như một bữa cơm.
Anh ta còn sợ Lương Ninh Như nghi ngờ, tự động giải thích, nói là trước kia cô mời anh ta một bữa thịt, bây giờ anh ta mời lại, hai người huề nhau.
Lương Ninh Như chưa trả lời, chắc là đã ngủ rồi.
Chương Tự Chi ngồi trên xe, hút một điếu thuốc ra, sau đó mới lái xe chạy đi.
Bây giờ là lúc câu lạc bộ nhộn nhịp nhất, Chương Tự Chi tay xách đồ, anh ta đứng ở hành lang một lúc, cảm thấy không muốn đi đâu, sau đó đi bước lên tầng hai, đến phòng của mình.
Trong phòng anh ta có một chiếc tủ lạnh nhỏ, Chương Tự Chi đem đồ để vào trong tủ, đi rửa mặt sau đó nằm trên giường.
Anh ta tắt đèn.
Nhưng sau đó không ngủ luôn mà anh nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Lúc này, anh ta không ngủ được.
Trong đầu có rất nhiều chuyện, càng làm cho đầu anh ta rất tỉnh táo.
Anh nhớ tới dáng vẻ của Lương Ninh Như tối nay, đầu tóc bù xù, xấu xí tuy nhiên vẫn rất nữ tính.
Nghĩ đến việc tối nay cô ấy lại đem đầu tóc như thế đi xem mắt, không biết đối phương có chịu được tính cách của cô hay không.
Nếu là một người đàn ông bình thường, sẽ không ai thích người phụ nữ như vậy.
Suy nghĩ vẩn vơ như vậy, Chương Tự Chi đã ngủ lúc nào mà không biết.
Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Chương Tự Chi đã tỉnh dậy.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy của anh ta là lấy điện thoại ra nhìn.
Tuy sớm như vậy, nhưng Lương Ninh Như đã trả lời tin nhắn của anh ta.
Lương Ninh Như nói anh ta không cần mời cơm, cũng không muốn ăn cơm với anh ta.
Chương Tự Chi nhìn tin nhắn, tuy không phải là nói ra nhưng nhìn chữ, anh ta vẫn cảm nhận được Lương Ninh Như đang chê anh ta.
Lúc nào cũng vậy, Lương Ninh Như luôn nói cho anh ta biết là Lương Ninh Như ghét Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi cười khổ một tiếng, thế nhưng tâm trạng của anh ta cũng không suy sụp chút nào.
Chương Tự Chi bỏ điện thoại di động xuống, đứng dậy đến phòng vệ sinh, rửa mặt thay quần áo.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Chương Tự Chi cầm chiếc dây chuyền của mình lên, định đeo vào nhưng nghĩ tới những lời đánh giá của Cố Tư và Lương Ninh Như.
Anh ta suy nghĩ một lúc, lại để dây chuyền xuống.
Anh ta quyết định không đeo.
Sợi dây chuyền này là thứ tượng trưng cho thân phận của Chương Tự Chi.
Nếu anh ta đeo cái dây này đi ra ngoài, người khác nhìn thấy cũng phải kính nể, không dám đụng vào.
Bây giờ thì tốt rồi.
Chương Tự Chi chỉ có thể dựa vào khí thế của bản thân.
Xuống dưới tầng một.
Vì thời gian vẫn còn sớm nên dưới này không có nhiều người, chỉ lác đác vài công nhân vệ sinh.
Mấy người này nhìn thấy Chương Tử Chi đi xuống, giật nảy mình.
Cậu út nhà họ Chương hôm nào cũng phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, từ khi nào lại dậy sớm thế này?
Lúc này, Chương Tự Chi tinh thần sảng khoái đi xuống, làm những người xung quanh cực kì ngạc nhiên.
Có người phục vụ chạy lại, hỏi xem anh ta có cần gì không.
Chương Tự Chi vội vàng xua tay: “Mọi người cứ làm việc của mình đi, không cần chú ý đến tôi, tôi đi xung quanh một lúc.”
Nói xong anh ta bước đi ngay, vòng quanh khắp nơi, cực kì giống kiểu đi xem xét tình hình hoạt động của câu lạc bộ.
Mấy người công nhân vệ sinh không hiểu tại sao, đứng tụm lại, xì xào bàn tán, không biết hôm nay Chương Tự Chi bị gì.
Mặc dù hôm nay anh ta chưa làm chuyện gì, nhưng lại cực kì khác Chương Tự Chi mọi hôm.
Chỉ cần nhìn nét mặt anh ta là biết, anh ta hôm nay giống như rất vui vẻ..