Cố Tư cười ha ha, Chương Tự Chi nói như vậy thì có nghĩa là gần đây mối quan hệ giữa anh ta và Lương Ninh Như đúng là rất không tồi.
Cố Tư thật sự không khống chế nổi máu bà tám của mình, cô hỏi, “Vậy gần đây anh có đạt được tiến bộ đáng kể gì với Lương Ninh Như không? Có phải là quan hệ của hai người có một bước nhảy vọt về chất rồi không?”
Cái gì gọi là tiến bộ đáng kể chứ?
Rồi cái gì lại gọi là bước nhảy vọt về chất nữa?
Chương Tự Chi cười, “Cô cũng đừng có mà đoán mò lung tung.
Tôi với cô ấy cũng chỉ là qua lại bình thường vậy thôi chứ có tiến triển cái gì.”
Anh ta biết Cố Tư trêu ghẹo anh ta là có ý gì, Chương Tự Chi vội vàng xua tay, “Mấy người cũng nghĩ nhiều thật đấy.
Tôi và cô gái kia nhiều nhất cũng chỉ là không phải kẻ thù của nhau mà thôi.
Chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể đi đến bước này chứ không có khả năng nào khác được.”
Nói xong cái này Chương Tự Chi lập tức còn nói, “Hơn nữa, gần đây tôi có tiếp xúc với một cô gái.
Người đó tốt hơn Lương Ninh Như rất nhiều.
Tôi đang suy nghĩ xem có nên tiến thêm một bước tìm hiểu thêm không.”
Cố Tư nhớ ra lần trước cô gọi điện thoại cho anh ta nhưng lại có thể ở trong điện thoại nghe được tiếng của một cô gái khác.
Thái độ của Chương Tự Chi vào lúc ấy mặc dù cũng không rõ ràng nhưng có vẻ như người đó là bạn gái dự bị của anh ta.
Cố Tư không hóng chuyện của Lương Ninh Như nữa, dù sao hóng thêm chút chuyện về bạn gái mới của anh ta cũng không sao.
Cô dựa lại gần hỏi, “Vậy anh nói tôi nghe thử xem cô gái mà anh thích là người như thế nào, hơn nữa cô ấy tốt hơn Lương Ninh Như như thế nào?”
Bà cụ Trì ngồi ở bên cạnh cũng rất nhiệt tình, bà cụ cũng nghiêng người qua tham dự câu chuyện, “Tự Chi có người mình thích rồi sao? Cái này là chuyện đáng ăn mừng đấy.
Là cô gái nào vậy? Cháu nói một chút xem thử bà có biết hay không nào.”
Chương Tự Chi cười nói, “Bà nội, sao bà biết cô ấy được cơ chứ.
Cô ấy cũng không phải con gái của gia tộc lớn nào cả, cô ấy chỉ là một người đi làm bình thường mà thôi.”
Bà cụ a một tiếng, suy nghĩ một chút rồi mới nói, “Gia đình bình thường cũng không sao, chỉ cần cô gái này có nhân phẩm tốt là được.”
Chương Tự Chi nói câu đúng vậy ạ.
Lúc đầu anh ta muốn nói một câu cô gái kia thật sự có nhân phẩm rất tốt nhưng anh ta lại lập tức nhớ đến chuyện Từ Giai Ninh bảo anh ta sửa ống nước.
Vì vậy, câu nói này bị giữ lại không nói ra.
Anh ta thật sự rất mang thù, có lẽ anh ta sẽ nhớ chuyện này đến mấy tháng mới có thể quên được.
Đời này còn chưa có ai gọi điện thoại bảo anh ta đi sửa ống nước đâu.
Từ Giai Ninh là người đầu tiên đấy.
Bà cụ lại hỏi thăm công việc và hoàn cảnh gia đình của Từ Giai Ninh.
Vẻ mặt của Chương Tự Chi dừng lại một chút sau đó có chút xấu hổ.
Ngoài việc Từ Giai Ninh tên là gì và nơi cô ta đang làm việc là ở đâu ra thì mấy cái khác anh ta không rõ một chút nào.
Anh ta cũng chưa hề hỏi Từ Giai Ninh mấy chuyện liên quan đến gia đình cô ta.
Bà cụ hỏi có chút chi tiết, ai ngờ có mấy cái Chương Tự Chi đều không thể nói ra.
Cố Tư ngồi ở bên cạnh suýt thì bật cười.
Cô vỗ vai Chương Tự Chi, “Anh thật sự nên tìm hiểu về người ta thêm chút nữa chứ.
Anh cũng đã định làm người yêu của người ta mà hỏi cái gì anh cũng không biết như thế này là sao hả? Anh định chuẩn bị trước cho chuyện này như thế nào đây?”
Chương Tự Chi vò đầu bứt tóc, thật ra anh ta có chuẩn bị trước cho chuyện này chút nào đâu.
Đến tận bây giờ trong lòng anh ta vẫn còn đang do dự đây này.
Anh ta thực sự cho rằng Từ Giai Ninh khá tốt, nếu là bạn gái thì cũng được.
Nhưng nếu thật sự để anh ta cứ như vậy mà ổn định cuộc sống, sau này ở bên nhau với Từ Giai Ninh, cô ta sẽ là người duy nhất còn lại trong mắt trong lòng anh ta cả đời này thì anh ta lại không tin anh ta có thể làm được như thế.
Đến bây giờ anh ta vẫn còn chưa rõ anh ta có thích cô ta hay không, trong lòng anh ta đang cảm thấy như thế nào nữa là.
Bà cụ lại rất vui mừng.
Bà cụ cảm thấy Chương Tự Chi đã tỏ thái độ như vậy rồi thì chắc là sắp giải quyết được chuyện lớn cả đời người này rồi.
Bà cụ nói rất nhiều điều với Chương Tự Chi, nói chung là dặn dò anh ta sau này có bên nhau với bạn gái thì nhớ nhường con gái nhà người ta một chút, bao dung người kia hơn.
Đặc biệt là vì trước đây anh ta đã từng hơi chơi bời nên có lẽ anh ta không chú ý nhiều đến mấy chuyện này.
Nhưng sau này nhất định không được tự ý làm lung tung như trước kia nữa.
Một điều nữa là hoàn cảnh gia đình của Chương Tự Chi tốt hơn nên cô gái đó chắc chắn sẽ vô tình cảm thấy tự ti khi ở trước mặt anh ta.
Bà cụ hy vọng Chương Tự Chi có thể chú ý hơn đến điều này.
Thật ra Chương Tự Chi có chút nghe không lọt được những lời khuyên này.
Nhưng bởi vì những lời này đều là do bà cụ nói ra, anh ta không thể nào lại nói thẳng ra là anh ta không thích nghe được
Vì vậy, anh ta cũng chỉ có thể cố nén tính khí của mình lại rồi cứ ừ, ừm để thể hiện anh ta cũng hiểu mấy việc này.
Cố Tư ở bên cạnh cười nghe một lúc rồi đi qua mở những thứ mà Chương Tự Chi mua cho cô.
Xem một cái là nước dãi lại bắt đầu tuôn ra.
Chương Tự Chi thuận tay đưa khăn giấy cho Cố Tư, “Không ai ăn mất của cô đâu mà lo, cô xem thử ánh sáng trong mắt cô kìa, sắp lóe mù mắt của tôi luôn rồi đây này.”
Bà cụ nghe vậy thì ngừng nói rồi quay đầu lại nhìn Cố Tư, sau đó bà cụ cũng có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, “Ăn chút cũng được.
Hình như từ khi mang thai đến nay cháu chưa ăn qua cái này lần nào cả thì phải.
Mang thai thì phải ăn chút gì đó có hương vị mới được chứ.”
Bà cụ không ngăn cản thế là Cố Tư ăn liền tù tì không dừng nổi.
Giữa trưa Trì Uyên về nhà thì Chương Tự Chi vẫn còn ở đây.
Bà cụ vẫn đang nắm tay anh ta dạy anh ta cách ở chung giữa mấy đôi nam nữ.
Cố Tư ngồi cách đó không xa, nhìn qua chỗ hộp có thể đoán ra cô đã ăn không ít mấy món kho.
Trì Uyên đi vào là đi thẳng qua chỗ bên cạnh Cố Tư.
Anh cúi đầu nhìn một chút rồi lấy mấy cái hộp đi, “Ăn nhiều như vậy cẩn thận lát nữa bụng không thoải mái giờ.”
Cố Tư cũng biết Trì Uyên là vì tốt cho cô, hơn nữa cô cũng ăn đã thèm rồi nên cũng rút khăn giấy ra lau tay, “Rồi, em biết rồi.”
Trì Uyên thu dọn đồ đạc xong thì xoay người ngồi đối diện với Chương Tự Chi, “Sao cậu rảnh mà qua đây được vậy? Tôi còn tưởng cậu ở chỗ cô Lương kìa.”
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Sao anh lại không nghĩ là tôi ở bên chỗ bạn gái vậy?”
Trì Uyên nở nụ cười lắc đầu, “Tôi cũng không rõ cậu và cô gái kia lúc ở bên nhau thì như thế nào nhưng tôi có thể cảm thấy được trong mắt cậu không có cảm giác đang yêu đương ngọt ngào, cho nên tôi cũng không hỏi làm gì.”
Cố Tư lập tức hiểu ra vì sao mỗi lần Chương Tự Chi nhắc đến cô bạn gái nhỏ của anh ta thì cô luôn cảm thấy anh ta dường như đang nói đùa vậy.
Đúng vậy, là bởi vì ánh mắt của anh ta không đúng lắm.
Nếu như thích một người thì cho dù là ngoài miệng không nói gì nhưng trong mắt cũng sẽ tiết lộ rất nhiều thông tin.
Nhưng Chương Tự Chi cũng chỉ dựa vào miệng của anh ta nói như vậy thôi chứ trong mắt từ đầu tới cuối chỉ có sự thờ ơ.
Chương Tự Chi lại không đồng ý với cách nói này của Trì Uyên.
Anh ta bật cười ha ha, “Anh nghĩ ai cũng quấn quýt giống như anh và Cố Tiểu Tư sao? Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, chuyện tình cảm nên đặt ở trong lòng chứ không cần phải hướng ngoại như vậy, đâu nhất thiết cái gì cũng phải bày tỏ ra đâu.”
Trì Uyên chỉ gật đầu chứ không nói gì nữa.
Đúng là mỗi người có một cách thể hiện tình cảm khác nhau.
Có lẽ Chương Tự Chi là kiểu người mà bất kể có đối mặt với ai đi chăng nữa anh ta cũng sẽ không bao giờ có thể thể hiện ra đôi mắt tràn ngập tình yêu.
Trì Uyên và Chương Tự Chi ngồi xuống, hai người không tự chủ lại bắt đầu nói về việc bên chỗ ngân hàng tư nhân.
Cố Tư hoàn toàn không tò mò về chủ đề này, cô đứng dậy đi vào bếp rót nước.
Bà cụ thì lại là có thể nghe bất cứ loại đề tài nào.
Bà cụ ngồi ở bên cạnh nhưng lần này lại không nói lời nào mà chỉ nghe Trì Uyên và Chương Tự Chi phân tích.
Một lúc lâu sau cuộc trò chuyện của Trì Uyên và Chương Tự Chi tạm dừng lại một chút thì bà cụ mới mở miệng, “Ý của mấy đứa là ngân hàng tư nhân này có quan hệ không thể tách rời với nhà họ Tùy đúng không?”
Trì Uyên gật đầu, “Đúng ạ.
Nhà họ Tùy chắc là người quyết định lớn nhất đứng sau màn.
Nói trắng ra thì ngân hàng này là nơi mà ông cụ Tùy dùng để thực hiện một số giao dịch không được quang minh chính đại cho lắm.”
Bà cụ a một tiếng, hình như bà cụ nhớ ra chuyện gì đó nên nói, “Ông nội cháu lúc còn trẻ cũng nói qua ông già kia của nhà họ Tùy lắm tâm tư, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày đi chệch hướng cho mà xem.”.