Cố Tư vẻ mặt buồn cười nhìn Chương Tự Chi.
Ngoài cô ra, Chương Tự Chi vẫn rất ít khi bị người ta làm cho không cách nào phản bác như thế này.
Trì Uyên có hơi không khống chế được, cũng bật cười.
Anh dường như có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu: “Tự Chi, tôi rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu đấy.”
Chương Tự Chi ngang ngạnh có hơi không được tự nhiên: “Tôi như vậy là nhường cô ấy.
Tôi không chấp nhặt với người phụ nữ này.
Nếu tôi nổi giận lên, tôi nói với anh, tôi có thể dọa chết cô ấy.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh cười khẩy: “Dọa chết đi, anh nhanh dọa chết tôi đi.”
Cố Tư thật sự không nhịn được nữa, cười phá lên.
Từ Ninh Giai ở bên cạnh như thế nào cũng cười không nổi.
Giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như, tuy không có chuyện gì quá đáng cả, nhưng cô nhìn thế nào đều cảm thấy được quan hệ lại chẳng hề bình thường.
Ánh mắt Từ Giai Ninh đảo một vòng, cuối cùng liền rơi thẳng vào người Lương Ninh Như, trong mắt đều là đang đánh giá.
Cố Tư ở một bên cùng nói vài câu với Lương Ninh Như, vừa quay đầu liền nhận ra ánh mắt xem xét của Từ Giai Ninh.
Cô ngạc nhiên, ngẫm nghĩ liền nói: “Cô Từ sao cô không ăn vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Lương Ninh Như nâng mắt cũng nhìn Từ Giai Ninh: “Cô Từ nếu muốn ăn cái khác, có thể gọi thêm nữa.”
Thật ra ở phương diện tình cảm nam nữ này, Lương Ninh Như cũng không hiểu biết lắm.
Trong cuộc sống trước đây của cô căn bản chính là không phân biệt nam nữ, chỉ có người phạm tội, người tình nghi, người bị hại.
Lương Ninh Như bởi vì một câu trước đó của Chương Tự Chi, đã đang chú ý tránh nghi ngờ.
Cô cố gắng làm cho bản thân biểu hiện ra tất cả sự ghét bỏ đối với Chương Tự Chi, không có một chút thiện cảm nào.
Vì thế cảm thấy, cho dù Từ Giai Ninh nghĩ nhiều thế nào, cũng sẽ không hiểu lầm mình với Chương Tự Chi.
Từ Giai Ninh có hơi xấu hổ cười cười: “Không phải, món ăn rất ngon.
Sáng nay tôi ăn quá nhiều, nên bây giờ không đói lắm.”
Chương Tự Chi căn bản cũng chẳng nghĩ tới hướng khác, anh cũng nói tiếp lời Từ Giai Ninh: “Ôi chao, người đã lớn vậy rồi, cần phải để các cô suy nghĩ nhiều như vậy.
Đói thì tự mình ăn, lớn như vậy rồi, nếu còn không biết chăm sóc bản thân, vậy chính là chỉ số IQ có vấn đề.”
Cố Tư thật sự là không còn cách nào, Chương Tự Chi như vậy, cả đời này chính là không nên có bạn gái.
Anh ta thích hợp cô đơn một mình sống quãng đời còn lại.
Ngàn vạn lần đừng có đi gây tai họa cho những cô gái đơn thuần lương thiện khác.
Từ Giai Ninh mím môi, sắc mặt không thể nói rõ là có lúng túng hay không, cô gật gật đầu: “Đúng vậy, em không cần mọi người quan tâm.
Tự em làm được rồi, mọi người cứ ăn đi.”
Chương Tự Chi chú ý Cố Tư: “Cô đừng quan tâm người khác.
Bây giờ cô mới là người có thể trạng đặc biệt, chăm sóc tốt cho mình là được rồi.
Nào nào, con cá này ăn rất tốt với phụ nữ có thai, cầm bát tới đây, tôi gắp cho cô một miếng.”
Cố Tư trực tiếp đưa bát qua.
Chương Tự Chi gắp mấy chỗ thịt ngon nhất cho Cố Tư, sau đó nói: “Cô muốn ăn cái gì với không tới thì nói với tôi, tôi gắp cho cô.”
Trì Uyên ở bên cạnh nhắc nhở: “Chồng cô ấy đang ở đây, cậu tự giác chút đi.”
Chương Tự Chi liền trừng mắt: “Anh còn dám nói.
Anh nhìn xem, anh cũng không gắp thức ăn cho Tiểu Tư nhà chúng tôi.
Tôi nói với anh, cũng chỉ là hai người quen biết nhau khá sớm, nếu không thì…”
Anh ta lập tức dừng lại, vẻ mặt không được dễ chịu lắm.
Chương Tự Chi muốn nói, nếu không thì, Cố Tư và Ninh Tôn có thể sẽ là một đôi rồi.
Nhưng lời này ở trong tai người khác nghe ra không phải chuyện như thế.
Lương Ninh Như nâng mắt nhìn nhìn Chương Tự Chi, lại dùng khóe mắt nhìn Cố Tư một chút.
Cậu Chương độc thân tới tận bây giờ, thì ra là vì điều này.
Mặc dù nói tình cảm tự do, thứ này không do con con người khống chế.
Nhưng nói ra, Chương Tự Chi nhớ thương một người phụ nữ đã có chồng, cái này vẫn là thật không dễ nghe.
Cô ngẫm nghĩ, lại len lén nhìn Từ Giai Ninh một chút.
Vẻ mặt Từ Giai Ninh cũng không tốt lắm, hoặc là có thể nói toàn bộ bữa ăn vẻ mặt của Từ Giai Ninh thật là chưa từng tốt đẹp.
Lúc trước Lương Ninh Như còn có hơi cảm khái, Chương Tự Chi đối với Từ Giai Ninh cũng chẳng hề quan tâm săn sóc, bây giờ mới hiểu được, thì ra người này chỉ là một người thay thế.
Cố Tư ở đây, Chương Tự Chi đương nhiên trong mắt trong lòng đều là Cố Tư.
Đối với người thay thế nhìn nhiều hơn một ánh mắt cũng cảm thấy không cần thiết.
Đúng rồi đúng rồi, hôm nay cái trạng thái này của Chương Tự Chi, cô cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Sau mấy câu nói này của Chương Tự Chi, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng liền bắt đầu có hơi khác.
Cái loại khác nhau này, chỉ có Chương Tự Chi là không nhận ra.
Thật ra Cố Tư biết suy nghĩ của Chương Tự Chi, anh ta không thể có suy nghĩ gì khác đối với bản thân cô, chẳng qua ý muốn nói tới cũng chỉ là Ninh Tôn.
Trì Uyên cũng hiểu nửa đoạn sau Chương Tự Chi không nói ra kia là cái gì.
Anh thoáng có một chút hả hê, cho dù ai thay Ninh Tôn cảm thấy không công bằng, chuyện cũng đã đi tới nước này rồi, Cố Tư, còn có đứa bé trong bụng của cô, tất cả đều là của anh.
Chủ đề này qua đi, Chương Tự Chi lại hihi haha như cũ, câu chuyện Trì Uyên không trân trọng Cố Tư như thế nào dừng lại một lúc, lại chuyển tới trên bụng của Cố Tư.
Nghe ra được, Chương Tự Chi còn rất mong chờ đứa bé của Cố Tư ra đời.
Anh ta nói ngay cả quà tặng lần đầu tiên gặp mặt của đứa nhỏ cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.
Muốn nghe đứa nhỏ gọi anh ta là cậu.
Trì Uyên ở bên cạnh bật cười: “Vừa mới ra đời đã mở miệng gọi cậu, sẽ dọa chết cậu đấy.”
Chương Tự Chi vỗ ngực: “Tôi không sợ, tôi nói với anh, chỉ cần nó câu đầu tiên gọi cậu, tài sản của tôi đều có thể để lại cho nó.”
Cố Tư vội vã giơ tay lên: “Đừng đừng, đừng nói lời này.
Ngộ nhỡ sau này đứa nhỏ thật sự câu đầu tiên chính là gọi cậu, anh khẳng định sẽ cho rằng tôi cố ý dạy, nhắm đến tài sản của anh.”
Cố Tư nói xong, tất cả mọi người đều bật cười haha.
Từ Giai Ninh kéo khóe môi, cố gắng làm cho bản thân cười chân thực một chút.
Hôm nay tất cả chủ đề câu chuyện bọn họ nói, cô đều không xen vào được.
Điều bọn họ buồn cười cô đều cười không nổi.
Cô đã rất lâu rồi cũng chưa từng buồn bực không yên như vậy.
Cô là vì người đàn ông bên cạnh mà tới đây, nhưng người đàn ông bên cạnh cô, ánh mắt dường như chẳng dừng lại ở trên người cô.
Từ Giai Ninh cũng không nói hối hận đi theo Chương Tự Chi tới đây ăn bữa cơm này.
Nếu như không đến, có nhiều việc cô còn không phát hiện được.
Từ Giai Ninh cười cười liền đem ánh mắt dừng lại trên người Cố Tư.
Cô vốn cho rằng Chương Tự Chi vừa ý Lương Ninh Như, thì ra không phải.
Hóa ra anh có tâm tư như vậy.
Bởi vì Cố Tư mang thai, khuôn mặt ít nhiều có thêm một chút thịt, hơn nữa lúc cười rộ lên có hơi hồn nhiên vô tư, nhìn thật sự là làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Chương Tự Chi có thể thích dáng vẻ này của Cố Tư vậy thì cũng có vẻ hợp lý.
Bữa cơm này, lúc sau mọi người đều có suy nghĩ có riêng mình chậm rãi ăn xong.
Trì Uyên đi thanh toán, sau đó bốn người cùng nhau rời khỏi nhà hàng.
Lương Ninh Như và Từ Giai Ninh vẫn còn phải quay về tiếp tục đi làm.
Chương Tự Chi bảo hai cô lên xe, sau đó quay đầu lại nhìn xe của Trì Uyên và Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, mấy ngày trước tôi gặp được Nguyễn Thừa Phong, anh ta có nhắc một chút tới cô, tôi thấy trạng thái của anh ta không ổn lắm, cô có thời gian thì liên lạc với anh ta đi.”
Cố Tư ngạc nhiên, cô đã lâu lắm rồi không liên lạc với Nguyễn Thừa Phong.
Cô gật đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi tìm thời gian liên lạc với anh ấy.”
Chương Tự Chi cũng không nói thêm nữa, cùng với Lương Ninh Như và Từ Giai Ninh lên xe.
Lái xe rời đi, trước tiên đi ngang qua phòng tập thể hình của Lương Ninh Như.
Chương Tự Chi cho cô xuống, lại lái xe đưa Từ Giai Ninh về trường múa.
Trên đường, Từ Giai Ninh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở miệng hỏi Chương Tự Chi: “Gần đây anh cứ tìm em, hẹn em ăn cơm, còn đi xem phim, là vì sao vậy?”
Chương Tự Chi dừng lại một chút mới mở miệng: “Chỉ là muốn cùng nhau ăn bữa cơm, muốn cùng em đi xem phim, còn có thể vì cái gì?”
Lúc này Từ Giai Ninh cuối cùng làm cho câu hỏi càng rõ ràng hơn một chút: “Anh thích em phải không?”.