Buổi tối Trì Uyên về nhà, đúng lúc Cố Tư vừa ngủ dậy, cào cào tóc từ trên tầng đi xuống.
Trì Uyên lập tức liền cảm thấy không ổn.
Cô vừa ngủ dậy, khẳng định tối nay lại ngủ không được rồi, lại muốn lôi kéo anh nói chuyện lung tung.
Một ngày hai ngày Trì Uyên còn có thể chiều theo cô.
Mỗi ngày sau nửa đêm nói chuyện, ban ngày anh phải đi làm, thật sự là chịu không nổi.
Cố Tư nhìn thấy Trì Uyên trở về, cười haha, sau đó một bước nhảy xuống mấy bậc cầu thang.
Trì Uyên bị động tác của cô dọa cho hết hồn: “Em cẩn thận chút đi, anh nhìn mà sợ hãi.”
Cố Tư đỡ lấy bụng: “Không sao, đứa bé này vô cùng ổn định.”
Sau khi nói xong, Cố Tư lại bảo: “Đúng rồi, tiệc mừng thọ chú hai nhà họ Tùy, Tùy Mị mời em tới đó.
Em cảm thấy cô ấy hình như có chuyện.”
Trì Uyên sửng sốt: “Tùy Mị mời em?”
Cố Tư gật đầu: “Đúng vậy, Tùy Mị còn đặc biệt gọi điện tới đây.
Em cảm thấy ông già kia chắc là đang ở bên cạnh cô ấy.”
Trì Uyên thu lại vẻ mặt: “Cho nên nói, hẳn là ông cụ nhà họ Tùy muốn làm cho em đến đó.”
Cố Tư hừ một tiếng: “Đúng vậy, không biết ông già kia lại đang định làm cái trò gì.”
Trì Uyên nhớ lại lần trước Cố Tư ra ngoài, bị hai chiếc xe đuổi theo ở phía sau.
Thời điểm đó bọn họ chắc hẳn là có ý muốn giết Cố Tư.
Lần này mời Cố Tư tới đó, Trì Uyên luôn cảm thấy mục đích không khác lắm với thời điểm đó.
Anh đi tới ôm lấy bả vai Cố Tư, đi đến ghế sopha: “Ngày đó em hãy ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu cả.
Anh đến nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì.”
Cố Tư mân mân khóe môi: “Em cảm thấy, nếu em không xuất hiện, có thể bọn họ sẽ không tiến hành kế hoạch, phải để em ra mặt thì mới được.”.
Truyện Gia Đấu
Trì Uyên cũng biết loại khả năng mà Cố Tư nói, chỉ là bảo để cho Cố Tư gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ không làm.
Trì Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Không sao, đến lúc đó anh xem thế nào.
Thật sự không được, tìm người đóng giả em, xem xem có thể dụ bọn họ ra hay không.”
Cố Tư nghe thấy Trì Uyên nói vậy cũng yên tâm.
Cô cười haha, ôm lấy thắt lưng Trì Uyên: “Nếu anh thấy sự tìm một người đóng giả em, bị ông già đó biết được, em thật lo là ông ta quá tức giận liền tới đó.”
Trì Uyên cũng mỉm cười: “Hi vọng là như em mong muốn.”
Lời hai người nói cũng đủ độc ác, sau khi nói xong đều không khống chế được mà cười phá lên.
Bà cụ từ bên ngoài đi vào nhìn thấy hai người, trước tiên trêu chọc vài câu, bảo tình cảm của hai người càng ngày càng thân mật.
Sau đó liền nhắc đến Trì Chúc, bảo Trì Chúc thế này thật là có vợ mà quên mất mẹ, lại có thể không hề trở về nhà.
Trì Uyên tiện thể nói một câu, anh bảo bây giờ Trì Chúc đi theo Phương Tố tới nhà họ Phương ở rồi.
Bà cụ mở to mắt: “Ba cháu thật là được đó, chủ động đi đến nhà như vậy.”
Bà cụ lại không phản đối loại hành động này của ông, mà ông lại có thể vì vợ mà mà nhà cũng không cần.
Trì Chúc và Trì Uyên thật đúng là đi cùng một con đường, đều là sau khi li hôn mới xem vợ trước như vật quý giá.
Phòng bếp đã làm xong cơm, ba người đi tới phòng ăn.
Vừa ngồi xuống, bên ngoài bà hai đã chạy vào.
Vẻ mặt bà hai có hơi kích động, nói là chú hai và Trì Cảnh bắt đầu cãi nhau, bà ngăn cản thế nào cũng không được, trong nhà bị đập vỡ rất nhiều đồ đạc.
Trì Uyên vội vàng đứng lên, không quan tâm những người khác, trực tiếp chạy thẳng đến hướng sân sau.
Cố Tư bụng lớn đi đường còn có hơi chậm chạp, bà cụ đi đứng càng không nhanh như vậy, hai người từ từ đi tới phía sân sau.
Bà hai đuổi theo Trì Uyên đến đó.
Chờ tới khi Cố Tư đến, bên kia đã không còn đập đồ nữa, chú hai còn có Trì Cảnh, Trì Uyên, hơn nữa chú ba cũng đang đứng ở trong phòng khách của nhà ông hai.
Một đống hỗn độn trên mặt đất.
Chú hai tức giận tới mức mắt trừng to, hai tay nắm thành nắm đấm, vẫn nhìn sang Trì Cảnh ở bên cạnh.
Trì Cảnh ai cũng không nhìn, vẻ mặt thản nhiên như lúc bình thường.
Nhưng ít nhiều cũng có thể biểu hiện ra, anh cũng không vui.
Chú ba có hơi tức giận, nhìn chú hai: “Anh hai anh làm cái gì vậy? Có cái gì mà không thể bình thường nói chuyện, ồn ào như vậy làm cái gì?”
Chú hai trừng mắt, giơ ngón tay chỉ Trì Cảnh: “Bình thường nói chuyện? Em bảo anh làm sao cùng thằng nhóc này nói chuyện bình thường? Em nhìn nó xem, có thể nghe vào lời người khác nói sao?”
Trì Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn ông, chính là cái dáng vẻ này, mới càng làm cho người ta tức giận.
Trì Uyên đi tới bên cạnh Trì Cảnh, kéo cánh tay anh ta: “Có chuyện gì thế? Sao làm cho chú hai tức giận thành như vậy.”
Trì Cảnh xoay người lại, liền đi ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa nói; “Không có chuyện gì, hai người bọn họ nói không ngừng, thế nào cũng nói nói nói, phiền muốn chết.”
Chú hai hừ một tiếng, tức giận tới mức suýt nữa đứng lên, đưa tay chỉ vào Trì Cảnh: “Thằng hỗn láo, anh cút ra ngoài cho tôi, cũng không cần quay về nữa.”
Bà hai không kích động giống như chú hai, vội vàng chạy tới cản Trì Cảnh: “A Cảnh, con đi đâu? Đã muộn rồi mà.”
Trì Cảnh cũng chẳng để ý đến bà, nghiêng người rời đi.
Trì Uyên gọi người giúp việc tới, bảo bọn họ thu dọn lại phòng khách.
Mặt đất toàn là mảnh thủy tinh, rất dễ bị thương.
Bà cụ được Cố Tư đỡ vào, nhìn thoáng qua chú hai, giọng nói không tốt lắm: “Con làm cái gì đây? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, đập nhà cửa thành thế này, sao, sống lâu quá rồi?”
Chú hai xoay người ngồi ở trên ghế sopha, thở dài một hơi.
Bà hai vẫn còn nhìn theo hướng Trì Cảnh rời đi.
Cố Tư giúp bà cụ ngồi xuống ghế sopha, bà cụ cau mày, lại nhìn sang bà hai: “Có chuyện gì? Các con lại nói xem nào, sao ồn ào cãi vả to thế.”
Bà hai mím môi liếc nhìn chú hai, sau đó nói: “Cũng không nói cái gì, chỉ là nhắc đến mấy câu, không phải A Cảnh đang cãi nhau với bạn gái sao? Chúng con chỉ là muốn khuyên nhủ, kết quả hai người nói đi nói lại, liền bắt đầu cãi nhau.”
Nói dễ nghe là khuyên nhủ.
Người tinh mắt lập tức liền có thể hiểu rõ, nhất định lại toàn là những lời oán trách.
Nếu không thì với tính cách của Trì Cảnh, sao có thể ầm ĩ đến thế này.
Chú hai ở bên cạnh tiếp lời: “Nó ở trong lòng oán trách con.
Mẹ, nó cứ luôn trách con.
Nó đã không muốn tìm, chúng con càng sốt ruột, nó càng không tìm, tức là nó dùng cách này để trả thù chúng con.”
Chú hai chắc là cũng là quá tức giận, căn bản không để ý tới Cố Tư đang ở đây, lại nói tiếp: “Năm đó ba nói muốn cho thằng bé cưới Cố Tư, đúng, chúng con ngăn cản thằng bé, chúng con không đồng ý.
Nhưng cuối cùng chính nó không phải cũng thỏa hiệp sao? Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, nó lại nói là chúng con ngăn cản nó, khiến cho nó không hạnh phúc.
Mẹ nói xem, là chúng con sai sao?”
Cố Tư ở bên cạnh mở to mắt, đột nhiên cảm thấy hình như mình không nên đến đây.
Chuyện này nếu nói không tốt, có thể còn muốn lôi kéo cô vào.
Nhưng nói trắng ra, có liên quan gì tới cô cơ chứ?
Trì Uyên quay đầu liếc qua Cố Tư, bà cụ cũng nhìn cô, chú ba cũng nhìn sang đây.
Cái loại cảm giác này không ổn lắm.
Kết quả Trì Uyên mở miệng trước: “Trước đây là cậu ta từ bỏ, bây giờ lại bày ra cái thái độ như thế là có ý gì? Như thế khiến cho Cố Tư sau này làm sao sống yên ở trong nhà nữa? Hiện tại Tiểu Tư là chị dâu của cậu ta, sao có thể vẫn còn nhớ nhung đến chị dâu của mình được chứ?”.