Lúc đầu, Từ Giai Ninh yên lặng nghe, nhưng Chương Tự Chi nhắc tới Cố Tư rất là nhiều.
Lần đầu tiên anh ta ở trước mặt Từ Giai Ninh nói nhiều như thế, những là nói chuyện gặp gỡ và tiếp xúc của anh ta với Cố Tư, mỗi câu nói đều chứa đựng nụ cười.
Bởi thế cho nên, Từ Giai Ninh cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Cô ta nói: “quan hệ của anh với Cố Tư tốt như thế, Trì Uyên không nói gì sao?”
Chương Tự Chi ngẩn người, không hiểu Từ Giai Ninh đang nói câu này là ý gì: “quan hệ của tôi với Cố Tư tốt thì Trì Uyên cảm thấy thế nào, anh ta cũng không phải người dễ nổi cáu như thế.”
Từ Giai Ninh gật đầu, giọng nói giống như đang suy nghĩ cho Chương Tự Chi và Cố Tư: “nhưng mà Cố Tư đã kết hôn rồi, hai người qua lại vẫn nên giữ chút khoảng cách đi.”
Chân mày Chương Tự Chi nhíu lại: “giữ khoảng cách cái gì?”
Câu nói này của Từ Giai Ninh mang ý nghĩa không rõ ràng.
Thời gian Từ Giai Ninh với Chương Tự Chi quen biết chắc chắn không dài như Cố Tư quen Chương Tự Chi, nếu như cô ta thể hiện là mình đang ghen, thì có chút ngu ngốc, không biết lượng sức.
Hơn nữa, Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh vừa mới xác nhận quan hệ, nếu bây giờ cô ta đi ghen với bạn của Chương Tự Chi, chắc chắn anh ta sẽ cảm thấy không vui.
Nghĩ xong như thế, Từ Giai Ninh mím môi, cười một tiếng: “không có, em chỉ tùy tiện nói thế thôi.”
Chương Tự Chi cũng không nghĩ nhiều, lại nói tiếp đến chuyện Cố Tư mang thai.
Từ Giai Ninh không muốn nghe chuyện về Cố Tư.
Cô ta suy nghĩ một lúc, chuyển chủ đề về chuyện của Lương Ninh Như.
Cô ta nói: “hôm trước, lúc ăn cơm ấy, em nhìn thấy quan hệ của anh với cô Lương cũng rất tốt, hai người cũng quen biết nhau lâu rồi sao?”
Chương Tự Chi gật đầu: “tôi với cô ấy quen nhau cũng lâu rồi.”
Anh ta biết Lương Ninh Như lâu rồi, biết là do trước đây Lương Ninh Như chú ý đến câu lạc bộ của anh ta, muốn điều tra.
Luôn tìn cơ hội để điều tra anh ta.
Chương Tự Chi nhớ lại, chắc cũng được hai năm rồi.
Không nghĩ tới thì không biết, nhưng vừa nhớ tới hai năm qua, làm anh ta thấy giật mình.
Anh ta với Lương Ninh Như quen biết cũng được hai năm rồi, nhưng thời gian hai người tiếp xúc, nói chuyện cũng chỉ có hai tháng gần đây, hình như hai người bọn họ đã bỏ lớp mặt nạ đối với nhau.
Nghĩ tới đây, Chương Tự Chi lập tức cười.
Từ Giai Ninh nhìn Chương Tự Chi, cô ta cảm thấy bất ngờ, không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà cười.
Chương Tự Chi lại nói một câu: “thật ra thì Lương Ninh Như, cô ấy cũng không xấu.”
Từ Giai Ninh thỏ dài một hơi, thật sự cô ta không biết trong đầu Chương Tự Chi nghĩ cái gì nữa.
Bạn gái anh ta ở trước mặt mà anh ta lại vô tư khen hai người phụ nữ khác, cũng không sợ cô ta buồn bực.
Lúc Chương Tự Chi nhắc đến người khác thì nói rất nhiều.
Nghe anh ta nói, còn để lộ ra câu lạc bộ của anh ta đã từng bị Lương Ninh Như kiểm tra.
Chuyện đối đầu gay gắt của anh ta và Lương Ninh Như cũng đem nói ra.
Anh ta vừa nói vừa cười: “ai biết được,lúc đó chúng tôi chỉ mong làm sao giết được đối phương, thế mà đến bây giờ, quan hệ lại khá tốt.”
Từ Giai Ninh mím môi, nhìn chằm chằm Chương Tự Chi một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi anh ta: “anh thích cô Lương sao?”
Chương Tự Chi bị Từ Giai Ninh hỏi như vậy, sửng sốt một chút, chân mày nhíu lại: “em điên rồi sao? Em đang nói cái gì vậy?”
Từ Giai Ninh cười: “anh tức giận như vậy làm gì? Em chỉ hỏi là anh có thích cô ấy không, thích cũng có rất nhiều kiểu thích, hai người bạn cũng có thể thích nhau, không nhất định phải có quan hệ yêu đương mới có thể thích nhau.”
Chương Tự Chi mím môi, biểu cảm cũng chưa tốt lên.
Ánh mắt Từ Giai Ninh rủ xuống, giải vờ nhìn xuất đồ ăn trước mặt: “Tự Chi, anh ở bên cạnh em có vui vẻ không?”
Cả người Chương Tự Chi nghiêm túc hẳn lên, nhưng anh ta cũng không nói câu nào.
Từ Giai Ninh suy nghĩ một lúc: “thời gian em ở cùng với anh rất vui vẻ, ánh mắt và tâm trí đều hướng về anh.
Thậm chí, những lúc không ở cùng anh, em lúc nào cũng nghĩ đến anh, chuyện gì cũng nghĩ đến anh đầu tiên.
Anh có giống em không?”
Ánh mắt Chương Tự Chi mở lớn hơn một chút, nghiêm túc suy nghĩ lời Từ Giai Ninh nói, quả thật là không giống.
Chỉ khi nào Từ Giai Ninh tìm anh ta, anh ta mới nhớ đến có người là Từ Giai Ninh.
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, nói: “trong cuộc sống không phải lúc nào cũng nghĩ đến yêu đương, chúng ta còn rất nhiều việc khác phải quan tâm đến.”
Câu này của anh ta nghe như một đạo lý.
Từ Giai Ninh cười một tiếng, cô ta cảm thấy Chương Tự Chi không hiểu.
Từ Giai Ninh gật đầu một cái: “cứ coi là vậy đi, có thể là em đã đặt quá nhiều suy nghĩ và thời gian vào tình cảm.”
Chương Tự Chi vẫn còn nói tiếp.
Đợi khi nói xong câu chuyện này, hai người cũng không đi chơi nữa.
Ngồi ở tiệm ăn vặt một lúc, Chương Tự Chi lấy cớ nói có việc bận, cần phải đi gặp Trì Uyên, trước khi đi phải để Từ Giai Ninh về nhà.
Từ Giai Ninh không biết phải làm sao.
Ở hoàn cảnh bây giờ, không phải là Chương Tự Chi phải dỗ dành cô ta sao?
Người bình thường ai cũng nhìn ra được, chuyện vừa nãy làm cô ta thất vọng bao nhiêu, lúc này, bạn trai nên dỗ dành cô ta, biểu hiện thật tốt để lấy lòng hay sao.
Kết quả thì, hình như anh ta còn tức giận với Từ Giai Ninh, kiếm cớ bỏ đi luôn.
Từ Giai Ninh định là đồng ý, nhưng lời nói vừa đến miệng, cô lại đổi thành: “em đi cùng anh chứ.”
Chương Tự Chi quay đầu, nhìn cô ta hai giây.
Không biết anh ta nghĩ gì, nhưng mà không từ chối: “được rồi.”
Hai người lên xe, lái xe đến nhà tổ nhà họ Trì.
Lần đầu tiên Từ Giai Ninh đến đây, có chút ngạc nhiên.
Biệt thự này nằm ở giữa sườn núi, nhìn vừa khiêm tốn lại toát ra vẻ sa hoa, xa xỉ.
Cố Tư với Trì Uyên đang ngồi trong vườn hoa, nói chuyện phiếm.
Không biết hai người nói gì, nhưng lúc Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh xuống xe, nghe thấy tiếng cười của Cố Tư truyền đến.
Chương Tự Chi bước lại, Từ Giai Ninh cũng đi theo sau.
Lúc này, Từ Giai Ninh mới cảm thấy giữa cô ta và Chương Tự Chi có sự chênh lệch.
Trước đây cô ta cũng biết nhà Chương Tự Chi có tiền.
Chương Tự Chi có một câu lạc bộ riêng cũng biết.
Đấy là câu lạc bộ của giới nhà giàu, cô ta cũng biết.
Chương Tự Chi có thể có một nơi để thoải mái sử dụng như thế cũng đủ để thấy tài sản nhà họ Chương lớn đến mức nào.
Là do cô ta nghĩ ít, cô ta chỉ cô rằng Chương Tự Ninh được những thứ kia là do nhà họ Chương cho tiền, tất cả đều là đời trước của anh ta để lại.
Mà Chương Tự Chi là người không có thói khoe khoang, lúc nào anh ta cũng muốn trở thành một người bình thường.
Cô ta ở cùng Chương Tự Chi lâu như vậy, cũng đã quên mất khoảng cách giữa hai người.
Nhưng bây giờ, nhìn những người bạn của anh ta, lại nhìn tài sản của bọn họ, cô ta mới nhận thức rõ ràng khoảng cách thân phận và địa vị của hai người.
Mọi người đều nói vật họp theo loài, những người có tiền thường chơi chung.
Từ Giai Ninh hít sâu một hơi, đem vẻ cô đơn, lạc lõng trong ánh mắt thu lại, trên mặt nở nụ cười nhìn về phía Cố Tư.
Cố Tư nhìn thấy Chương Tự Chi đưa Từ Giai Ninh đến thì ngạc nhiên, sửng sốt một chút.
Nhìn ra phía sau hai người cũng không thấy có Lương Ninh Như.
Thế nên, lần này Chương Tự Chi chỉ mang Từ Giai Ninh đến đây.
Cố Tư với Trì Uyên đứng dậy, Cố Tư mở miệng, nói trước: “lão Chương, hôm nay rảnh rỗi vậy sao?”
Hai tay Chương Tự Chi đúc trong túi quần, nhìn chằm chằm vào bụng Cố Tư: “mới có mấy ngày không gặp, bụng cô lại lớn vậy rồi?”.