Mặc dù bà cụ ngoài miệng nói, những lời trước đó đều là lời nói đùa.
Nhưng vẫn như cũ kéo tay Lương Ninh Như hỏi này hỏi nọ, mà đa phần đều hỏi những thông tin cụ thể mà con gái người nhà người ta sẽ bị hỏi khi vừa xem mắt.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nhìn chằm chằm bà cụ.
Anh thật sự không ngờ được người như Lương Ninh Như, thế mà lại có thể vào được mắt thần của bà cụ Trì.
Theo lý mà nói, những nhà giàu quyền quý giống như bọn họ, có lẽ đều sẽ thích những cô gái dịu dàng tao nhã có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Không phải kiểu người như Lương Ninh Như.
Bên phía phòng bếp vẫn chưa nấu cơm xong, bên ngoài có người về.
Là Trì Chúc và Phương Tố.
Cố Tư vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ đến hôm nay Trì Chúc và Phương Tố trở về.
Sau khi hai người họ tái hôn, thật sự cùng nhau trải qua cuộc sống nhỏ của chính mình.
Đã rất nhiều ngày rồi không quay trở về.
Nhìn thấy Chương Tự Chi ở đây, Trì Chúc có chút ngạc nhiên, vừa chào vừa cười haha: “Tự Chi đến à.”
Sau đó ông chuyển ánh mắt sang hai cô gái bên cạnh Chương Tự Chi.
Thật sự ngay lập tức có chút đắn đo không chắc chắn về thân phận của hai cô gái này.
Từ Giai Ninh thấy thế liền giơ tay, ôm lấy cánh tay Chương Tự Chi, giống như vô tình sát lại gần Chương Tự Chi: “Tự Chi, không giúp em giới thiệu một chút sao?”
Chương Tự Chi “ồ” một tiếng rồi đứng dậy: “Chú Trì, đây là Từ Giai Ninh, bạn gái của con.”
Nói xong anh ta giới thiệu Lương Ninh Như với Trì Chúc: “Vị này là Lương Ninh Như, bạn của con.”
Lương Ninh Như đứng dậy gật đầu với Trì Chúc: “Chào, ngài Trì.”
Trì Chúc nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, sau đó mỉm cười: “Nhìn cô hơi quen.”
Lương Ninh Như có chút xấu hổ: “Lúc trước trong công ty nhà họ Trì từng xảy ra một sự kiện cưỡng ép, tôi đã cử cảnh sát đến xử lý sự việc, lúc đó tôi còn đưa ngài lập biên bản.”
Trì Chúc ngay lập tức nhớ lại, “à” một tiếng, rồi gật gật đầu: “Là cô à, tôi nhớ rõ lúc đó là một cô gái nhỏ đưa tôi lập biên bản, những tình huống như vậy dọa cho rất nhiều người đàn ông lớn phải run rẩy, mà cô gái nhỏ còn rất bình tĩnh.”
Lương Ninh Như bật cười: “Có thể là tôi đã gặp qua rất nhiều việc như vậy, thực sự lúc tôi mới vào nghề, nhìn thấy những tình huống như vậy cũng sợ hãi, thời gian lâu dài, cũng liền chậm rãi quen, chúng tôi không xông lên, cũng không thể hy vọng, những quần chúng vây xem kia chặn lại.”
Trì Chúc “ừ” một tiếng: “Các cô cũng không quá dễ dàng.”
Phương Tố đi vào phòng bếp, xem thử bên đó lúc nào thì nấu xong cơm..
Ở đó dặn dò một chút, rồi bà mới đi qua, sau đó dời ánh mắt lên người Từ Giai Ninh, bà nói: “Tự Chi quen bạn gái rồi à, cô gái nhỏ trông tuổi tác cũng không quá lớn.”
Từ Giai Ninh gật gật đầu, đem sự hoạt bát lúc trước của bản thân ra: “Là nhỏ hơn một chút so với anh ấy.”
Phương Tố lại hỏi một chút về nghề nghiệp của Từ Giai Ninh.
Lúc Từ Giai Ninh nói chuyện với Phương Tố, thái độ cũng khá tốt.
Có hỏi có trả lời, hơn nữa tâm trạng cũng điều khiển tương đối tốt.
Cố Tư lười biếng dựa vào người Trì Uyên, chủ yếu là do cô có chút buồn ngủ.
Bây giờ Trì Chúc và Phương Tố đã về rồi, Trì Uyên cũng không cần ứng phó với những người này, anh ôm Cố Tư bắt đầu nói thầm thì.
Chủ yếu là nói chuyện trưởng thành sau này của đứa bé.
Mặc dù bây giờ đứa bé còn chưa sinh ra, nhưng hai người dường như đã tưởng tượng được cuộc sống sau này.
Cố Tư bật cười, thấp giọng nói: “Về sau sự giáo dục của con đều do anh quản, dù sao chút văn hóa này của em thật sự không thể đem ra.”
Trì Uyên sờ mặt Cố Tư, khóe miệng cong lên dịu dàng: “Em không cần lo hai người bọn anh, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể để em bận tâm được.”
Thật sự anh càng ngày càng biết nói chuyện.
Cố Tư bật cười haha, cả người nhích lại gần Trì Uyên.
Trong khóe mắt Từ Giai Ninh nhìn thấy sự tương tác giữa Cố Tư và Trì Uyên.
Tiếp xúc cả buổi chiều, thực sự biểu cảm bên ngoài của Trì Uyên cũng không phải dễ gần.
Đa phần anh đều sẽ trang nghiêm nghiêm túc, lại có chút hơi xa cách.
Nhưng bây giờ đối mặt với Cố Tư, anh hoàn toàn như biến thành một người khác.
Đây có thể chính là do sức mạnh của tình yêu.
Hôm nay Trì Uyên nói lúc trước anh đối xử với Cố Tư cũng không tốt, nhưng rõ ràng bây giờ anh đặt Cố Tư lên đầu quả tim.
Từ Giai Ninh nắm chặt tay mình, quay đầu nhìn Chương Tự Chi.
Có lẽ Chương Tự Chi cũng sẽ giống như Trì Uyên, từ từ thay đổi.
Đợi bên phía làm cơm xong rồi, đoàn người đi đến phòng ăn.
Ở đây vừa mới ngồi xuống, bên phía phòng khách lại có người đến.
Lần này là Trì Cảnh đến.
Trì Cảnh đứng ở trong phòng khách gọi một tiếng bà nội, bà cụ nhanh chóng đáp lại một tiếng.
Trì Uyên đứng dậy đi ra, nhìn thấy Trì Cảnh có chút ngạc nhiên, anh ta thế mà lại đến một mình.
Trì Cảnh mở miệng: “Đang ăn cơm sao? Đúng lúc tôi vẫn chưa ăn cơm, đến ăn chực một bữa vậy.”
Vốn dĩ ăn một bữa cơm không phải chuyện gì lớn, Trì Uyên nhanh chóng gọi anh ta đi đến phòng ăn.
Thái độ của Trì Cảnh xem ra không đặc biệt tốt lắm.
Hai ngày trước anh ta cùng ông hai cãi nhau, mấy hôm nay không về nhà.
Nghe nói bà hai đến công ty vừa khóc vừa ầm ĩ, bảo anh ta đừng có lạnh nhạt với người trong nhà, thường xuyên về nhà ăn cơm ngủ nghỉ.
Hai ngày nay dường như Trì Cảnh đều về nhà, chỉ là mỗi ngày trở về nhà đều rất muộn, gần như đều là lúc nửa đêm, ngủ một giấc đến ngày hôm sau sáng sớm mới rời đi.
Trì Cảnh ngồi xuống gần Lương Ninh Như, Chương Tự Chi liếc nhìn Trì Cảnh, rồi lại nhìn Lương Ninh Như.
Không biết tại sao lại nhớ đến lời nói trước đó của bà cụ.
Khỏi nói, ngoại hình hai người như thế này, trông cũng xứng đôi.
Trong lòng anh ta có chút hơi khó chịu, nhưng cũng không biết rốt cuộc bản thân mình vì điều gì mà khó chịu.
Lúc ăn cơm Trì Cảnh hỏi ông hai bên kia có nhà hay không.
Trì Cảnh mím môi: “Con không biết, con không về nhà xem.”
Nhìn như vậy, có lẽ là hôm nay anh ta về tương đối sớm, nhưng lại không muốn về nhà.
Vì vậy đến đây ăn chực một bữa cơm.
Trì Chúc thở dài, không có cách nào khuyên giải.
Vốn dĩ Trì Cảnh là một đứa trẻ rất nghe lời, tính khí bây giờ huyên náo lớn như vậy, khẳng định là do thời gian nhẫn nhịn quá lâu.
Lúc ăn cơm Trì Cảnh một cái nhìn cũng không nhìn Cố Tư.
Ánh mắt của anh dường như không rời khỏi một phần ba mẫu trước mắt mình.
Chương Tự Chi không biết những chuyện lộn xộn đó, hỏi Trì Chúc một chút về công việc như thế nào.
Sau đó còn lén hỏi Trì Cảnh đã có bạn gái chưa.
Chủ đề này không hỏi thì còn tốt, vừa hỏi không khó trên bàn ăn liền có chút không thích hợp.
Động tác của Trì Cảnh ngưng lại một chút, một hồi lâu sau mới nói một câu: “Chưa có.”
Vừa nghe Trì Cảnh nói như vậy, biểu hiện những người biết chuyện đều thay đổi một chút.
Xem ra bên phía ông hai làm sao cũng không thể ngăn cản được quyết định của Trì Cảnh.
Chương Tự Chi “à” một tiếng rồi gật gật đầu, không nói gì nữa.
Trên bàn ăn liền yên tĩnh lại.
Qua vài giây đồng hồ Phương Tố cười haha một chút, rồi nhìn Lương Ninh Như, chuyển chủ đề: “,Bình thường mà nói nghề nghiệp như các cô có rất ít người nghỉ, nhưng tại sao cô lại nghỉ việc?”
Lương Ninh Như gật gật đầu: “Là do lần đó bị thương, mà mấy năm nay bởi vì làm nhiệm vụ đụng chạm mấy lần, có lẽ là người nhà lo lắng, nên không đồng ý cho phép tiếp tục nữa.”.