Từ Giai Ninh chờ đến khi Chương Tự Chi gọi điện mới đi xuống tầng.
Hôm nay cô ăn mặc không giống với bình thường, trang điểm, mặc váy cùng với giày cao gót.
Khuôn mặt trang điểm đậm hơn so với bình thường một chút, giày cao gót cũng có chút cao, váy còn có chút ngắn.
Chương Tự Chi nhìn thoáng qua cô rồi nói: “Lên xe đi.”
Từ Giai Ninh mím môi đi tới mở cửa xe.
Cô cảm thấy Chương Tự Chi dường như căn bản chẳng nhìn đến thay đổi hôm nay của cô.
Từ Giai Ninh chờ đến khi xe rời đi một đoạn đường, mới cười nói: “Chúng ta đi đâu ăn vậy?”
Chương Tự Chi căn bản là chưa nghĩ xong.
Anh bảo: “Tìm một nơi gần đây đi.”
Từ Giai Ninh gật gật đầu cũng không nói nữa.
Cửa hàng ăn sáng bên ngoài thật sự là rất nhiều, Chương Tự Chi cũng thật sự tùy tiện chọn một cửa hàng, dừng xe lại hai người đi tới.
Từ Giai Ninh ăn mặc một thân thế này có chút không phù hợp với cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Cô cẩn thận ôm váy ngồi xuống.
Chương Tự Chi giơ tay bảo ông chủ lại đây, gọi mấy món ăn sáng.
Gọi có hơi nhiều, nhưng thật sự là anh một chút khẩu vị cũng không có.
Anh cảm thấy bản thân đã no rồi, trong bụng toàn là lời muốn nói, chỉ là ngay lập tức lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Từ Giai Ninh ở bên cạnh xoa xoa tay, nhìn thấy Chương Tự Chi, thật ra cô cũng nhìn ra được Chương Tự Chi đang rối rắm.
Bất an trong lòng từ sau khi nhận cuộc điện thoại tối qua của Chương Tự Chi vẫn luôn tồn tài, kéo dài cho tới tận bay giờ.
Từ Giai Ninh mím môi, ngẫm nghĩ: “Hôm nay anh bận sao? Nếu không bận, trưa nay cũng cùng nhau ăn cơm đi.”
Chương Tự Chi cau mày: “Đến trưa rồi nói đi.”
Không nói bận, cũng không nói không bận, gián tiếp từ chối cô.
Từ Giai Ninh cảm thấy được trực giác của bản thân khá chính xác.
Ông chủ mang lên mấy món Chương Tự Chi gọi.
Chương Tự Chi cũng không động đũa.
Anh do dự một lát mới nói: “Giai Ninh, anh có lời cần phải nói với em.”
Từ Giai Ninh bật cười: “Vậy tối anh có thời gian không? Nếu trưa nay không được, tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Chương Tự Chi nói tiếp lời của mình: “Anh cảm thấy hai người chúng ta dường như nên suy nghĩ lại lần nữa, chỉ là bây giờ hình như anh đối với em không phải giống như anh nghĩ….”
“Nếu anh thật sự không có thời gian, vậy liền đợi đến khi nào anh có thời gian lại nói đi, em không ép anh.” Từ Giai Ninh cười mở miệng, cắt ngang lời nói của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi thở dài, không lên tiếng nữa.
Anh không nói lời nào, Từ Giai Ninh cũng dừng lại.
Hai người đều không động đũa, nhìn đồ ăn trên mặt bàn.
Thật ra Chương Tự Chi muốn nói cái gì, Từ Giai Ninh cũng có thể gần như đoán ra được.
Mất một lúc, Từ Giai Ninh cúi đầu nhìn thời gian: “Em phải đi rồi, một lát đi làm sẽ muộn mất.”
Chương Tự Chi nâng mắt, nhìn Từ Giai Ninh: “Anh đưa em đi.”
“Không cần không cần đâu.” Từ Giai Ninh vội vàng từ chối, bây giờ cô không muốn ở cùng một chỗ với anh trong hoàn cảnh này.
Cô không muốn nghe mấy lời nói của Chương Tự Chi.
Từ Giai Ninh trực tiếp đứng lên, chỉnh lại váy một chút.
Cô nói: “Em tự gọi xe là được rồi, anh còn chưa ăn sáng, anh ăn trước đi.”
Cũng không chờ Chương Tự Chi nói gì, Từ Giai Ninh vội vàng mang theo túi xách đi ra ngoài, nâng tay gọi một chiếc xe.
Chương Tự Chi thu hồi tầm mắt, thở dài một hơi.
Từ phản ừng của Từ Giai Ninh, xem ra cô chắc hẳn biết mình muốn nói cái gì rồi.
Cái này có hơi phiền phức.
Cô không nghe, khẳng định chính là không muốn suy nghĩ về mối quan hệ của hai người một lần nữa.
Chương Tự Chi cũng cảm thấy trước đây mình thật sự lỗ mãng rồi.
Anh cảm thấy cô cái này nhu thuận đáng yêu, ở chung với cô thấy thoải mái, đây chính là thích.
Bây giờ xem ra, là nhận thức của anh quá nông cạn rồi.
Cuối cùng Chương Tự Chi cũng không ăn, lái xe tới bệnh viện.
Ông Chương đúng lúc đang ăn sáng, nhìn thấy anh tới đây có hơi bất ngờ.
Ông Chương nghĩ có hơi nhiều, nhìn đến người Chương Tự Chi: “Một mình anh tới à?”
Chương Tự Chi biết ông đang hỏi cái gì, vâng một tiếng đi tới bên cạnh ông ngồi xuống: “Con ăn xong bữa sáng rồi tới đây thăm ba.”
Ông có chút không vui: “Một mình anh thì không cần tới, tôi không muốn nhìn thấy anh lắm.”
Nhìn đi, đây là lời người làm ba nên nói ra sao?
Chương Tự Chi không lên tiếng, ông Chương ăn mấy miếng cơm lại nhìn anh: “Bạn gái của anh đâu? Lúc anh đến đây thăm tôi, không bằng đi hẹn hò với con bé nhiều hơn.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn đi nơi khác: “Con gặp một chút phiền phức, khoảng thời gian này chắc là không có cách nào mang cô ấy tới đây.
Chờ đợi thêm một thời gian xem thế nào đã.
Chờ con xử lý xong phiền phức, chắc liền có thể mang người tới đây.”
Ông vừa nghe mấy lời này của Chương Tự Chi, liền có hơi nôn nóng: “Phiền phức gì? Hai đứa cãi nhau hả? Ôi chao, không nên cãi nhau, cố gắng sống chung, anh, một người đàn ông nên nhường cô gái nhỏ một chút chứ.”
Chương Tự Chi không có cách nào giải thích chuyện này, anh khoát khoát tay, ý là không muốn lại tiếp tục chủ đề này nữa.”
Nếu đã không muốn nói chuyện này, vậy ông cũng không nói với anh nữa.
Ông liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Chương Tự Chi dựa lưng ở trên ghế sopha bên cạnh, không biết đang nghĩ cái gì, cả người so với trước đây mà nói điềm tĩnh cũng trầm lặng hơn.
Chờ đến khi ông ăn xong cơm, Chương Tự Chi đi tới giúp thu dọn lại bát đũa.
Ông nhìn anh: “Anh đến đây có phải có lời muốn nói với tôi không? Tôi nhìn trạng thái này của anh có chút bất thường.”
Chương Tự Chi thu dọn đồ xong, lại ngồi xuống ghế sopha lần nữa: “Con vốn là có một vài chuyện muốn hỏi ba, nhưng bây giờ con cảm thấy hỏi ba cũng vô dụng.
Nhiều năm như vậy ba cũng chẳng có phụ nữ, căn bản chẳng cho con được thông tin gì hữu dụng.”
Khá lắm, chỉ một câu, làm cho ông tức điên rồi, ông nói với anh: “Nhanh cút đi, đem ba anh đùa bỡn, đồ bất hiếu.”
Chương Tự Chi nhìn thấy thân hình cao lớn khỏe mạnh của ông, trong lòng ít nhiều cũng yên tâm trở lại.
Anh duỗi tay chân một chút: “Không muốn nhìn thấy con thì ba quay đầu lại đi.
Con ở lại đây một lát, lát nữa đương nhiên con cũng có việc phải làm, ba muốn con ở lại, con cũng chẳng ở được.”
Anh luôn không nghe lời, ông cũng quen rồi.
Ông ngồi trên giường nghỉ một lát, liền đi xuống giường tới bên cửa sổ hoạt động thân thể.
Chương Tự Chi không biết nghĩ đến cái gì, liền cười haha hỏi: “Lúc còn trẻ, tình cảm của ba và mẹ con có phải rất tốt không?”
Từ trước đến nay Chương Tự Chi chưa từng nhắc đến mẹ của anh.
Ông dừng lại một lát, híp mắt suy nghĩ rất lâu, chuyện vài chục năm trước, ông cũng đã nhanh chóng quên mất gần hết.
Qua một lúc ông cười cười: “Thời gian đó, làm gì có tình cảm hay không có tình cảm gì chứ.”
Khi đó cưới vợ sinh con, chẳng qua là do cha mẹ sắp đặt.
Trước bốn cô con gái, không sinh được đứa con trai nào, bà Chương vẫn luôn cảm thấy thẹn trong lòng, cuối cùng liều mạng sinh ra được một đứa con trai.
Nhưng bà lại không thể đợi đến khi con trai trưởng thành, không có cách nào nhìn anh kết hôn sinh con.
Nhiều năm như vậy rồi, ông Chương cũng không phải chưa từng nghĩ đến tìm một người khác.
Chỉ là ban đầu trong nhà trẻ con nhiều như thế, có người phụ nữ nào đồng ý tới đây làm mẹ cho năm đứa trẻ.
Sau này là sự nghiệp bận rộn.
Rồi sau này ông cũng tự mình nhìn ra.
Nhiều con nít ồn ào ầm ĩ bên tai, ông đã cảm thấy quá đủ rồi.
Có người phụ nữ bên cạnh hay không cũng chẳng quan trọng nữa.
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ nói: “Vậy lúc ba nghĩ đến mẹ con, là vui vẻ hay khó chịu?”
Không chờ ông trả lời, Chương Tự Chi tự mình nói: “Con gặp được một người, nghĩ đến cô ấy liền vô cùng vui vẻ, nghĩ đến cô ấy cả người đều có sức lực.
Ba nói, thế có phải là thích không?”.