Khuôn mặt của Chương Tự Chi tràn đầy nụ cười mà một tên cặn bã có thể có được.
Làm Lương Ninh Như hận đến nghiến răng.
Cô ấy biết rằng về thể chất mình không thể đánh bại Chương Tự Chi.
Mà ở nơi nhỏ bé này, nếu Chương Tự Chi thật sự muốn bắt được cô, cô thật sự sẽ không trốn được bao lâu.
Vì vậy Lương Ninh Như xoay người muốn chạy về phía phòng ngủ.
Chương Tự Chi biết ý đồ của cô khi từ khóe mắt cô nhìn về phòng ngủ.
Miệng nở một nụ cười, anh bước nhanh và chặn.
Anh ta chân dài, hai bước liền ngăn chặn Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như vội vàng phanh lại, nhưng bị cánh tay dài của Chương Tự Chi tóm được, vây ở trong ngực.
Lương Ninh Như tức giận đến mức muốn giết chết người này.
Cô không biết Chương Tự Chi làm sao đột nhiên thay đổi thái độ này với chính mình.
Rõ ràng là trước đó hai người thường cãi nhau.
Anh ấy tại sao đột nhiên lại biến thành bộ dạng như này, thái độ bây giờ đổi thành loại này, mập mờ không rõ ràng.
Điều này khiến Lương Ninh Như thực sự không quen.
Chương Tự Chi nhìn xuống Lương Ninh Như trong tay, cười hai cái, “Chạy đi, để anh xem em chạy đi đâu.”
Lương Ninh Như nhấc chân giẫm lên chân Chương Tự Chi, sau đó trực tiếp đập đầu vào trong ngực Chương Tự Chi,:”Anh có cần mặt mũi không, nếu anh cứ như vậy, tôi sẽ gọi điện thoại cho bạn gái của anh”.
Chương Tự Chi một chút cũng không sợ, “Tôi không có bạn gái, cô gọi ai?”
Lương Ninh Như biểu hiện gần như là dẫm lên cứt chó ngoài đồng, hai mắt gần như nhìn chằm chằm ra ngoài, “Chương Tự Chi, anh thật là cặn bã, Từ Giai Ninh biết anh như vậy không? Anh, chẳng lẽ liền ỷ vào mình có chút tiền thì muộn động đến ranh cuối cùng cũng làm hả, muốn làm gì thì làm sao?”
Chương Tự Chi buông lỏng tay một chút, để cho Lương Ninh Như nhìn anh, “Thật sự anh không có bạn gái, anh vừa mới chia tay cô ấy.”
Lương Ninh Như hung hăng cau mày, “Anh và cô ấy mới ở cùng chưa bao lâu mà đã chia tay, mới đây thôi mà đã mệt rồi sao?”
Chương Tự Chi dừng lại, “Tôi không mệt, mà là hai chúng tôi ở bên cạnh nhau nhưng lại không giống vậy, tôi đối cô ấy không phải cái loại cảm giác này.”
Hãy nhìn xem, đây là một câu trích dẫn cặn bã điển hình.
Lương Ninh Như lần nữa dùng sức giẫm lên chân, trực tiếp nói, “Anh còn biết xấu hổ hay không? Loại lời này anh cũng nói ra được, anh chẳng lẽ không biết bộ dạng này của anh làm tổn thương các cô gái sao?”
Tổn thương sao?
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ, hôm nay Từ Giai Ninh biểu lộ đúng là có chút đau lòng.
Nhưng anh cảm thấy nếu cứ kéo dài thì tổn thương còn lớn hơn.
Lương Ninh Như sau đó mạnh mẽ đẩy Chương Tự Chi ra, “Anh buông tôi ra, đồ cặn bã, tôi từng nghĩ anh được gia đình chiều chuộng nên hư hỏng, nhưng bây giờ tôi thấy anh đối xử tình cảm một cách tùy tiện như vậy, không phải bị làm hư, mà bản chất đã xấu sẵn rồi.
“
Chương Tự Chi sững sờ, không ngờ Lương Ninh Như biết chuyện chia tay của anh và Từ Giai Ninh sẽ đánh giá mình sẽ là dạng người này.
Anh chậm rãi buông Lương Ninh Như ra, cau mày nói: “Tôi không thể chia tay với cô ấy sao? Ý của cô là, một khi ở bên người khác, tôi nhất định phải đi đến cùng, kết hôn và sinh con.
Sẽ mãi mãi là như vậy sao?”
Lương Ninh Như mở miệng, cô không có ý đó.
Cô chỉ cho rằng Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh ở bên nhau không được bao lâu, cho nên sau khi chia tay, anh ta càng giống như đang đùa giỡn tình cảm của cô gái này.
Chương Tự Chi đứng trước mặt, đút tay vào túi quần.
Vẻ mặt của anh ấy khép lại, và anh ấy rõ ràng là không hài lòng khi nhìn thấy thế.
Nói cách khác, nó không phải là bất hạnh, mà là tổn thương.
Anh ta nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, “Tôi nghĩ tôi điên rồi, hết lần này đến lần khác không cần mặt mũi lại dính vào cô như vậy, con cô trong lòng cô như vậy lại cảm giác không chịu nổi.”
Chương Tự Chi hít sâu một hơi, “Tôi nghĩ cô không hiểu được ý tứ của tôi,cho nên dù đôi khi lời nói của cô làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi cũng sẽ bỏ qua, lại đối mặt với cô nở nụ cười, nhưng cô hiện tại như thế này., Tôi không thể cười được nữa.
“
Nói xong, anh mím miệng gật đầu, “Được rồi, cơm nước xong xuôi, đã nói đến nước này, nghĩ đến cũng lại không có gì để nói.
Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước.”
Anh ấy không tức giận, cuối cùng cũng không nói gì thêm lời khó nghe, thái độ cũng tương đối tốt.
Chương Tự Chi không đợi Lương Ninh Như nói thêm, xoay người rời khỏi nhà.
Đứng đó một lúc, Lương Ninh Như giơ tay đấm vào trán, có chút khó chịu
Dáng vẻ cuối cùng Chương Tự Chi nói mấy câu đó khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Loại cảm giác khó chịu này mang theo một chút hối hận, cô cũng cảm thấy những gì mình nói vừa rồi hình như có chút nặng nề.
Thế nhưng là cô từ trước đến nay nói Chương Tự Chi đều không dễ nghe, cũng không đến nỗi cô biểu hiện đau lòng như vậy.
Lương Ninh Như xoay người một hồi, cuối cùng bực bội trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường.
Cô ấy thường lướt điện thoại một lúc trước khi đi ngủ vào buổi tối, và bây giờ cô ấy hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
Chỉ đắp chăn bông, nhắm mắt ngủ càng nhanh càng tốt, nhưng lòng cô ngày càng bứt rứt.
Loại cảm giác này, đã thật lâu không tìm đến cô.
Trước đây, chỉ khi không phá được một vụ án, cô mới bị tra tấn đến mức không ngủ được.
Từ giã tiền tuyến, đã lâu cô không có cảm giác này.
Lương Ninh Như chập chờn, nửa mê nửa tỉnh, cho đến sáng hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, cô đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, rõ ràng tối hôm qua cô đã đi ngủ sớm, nhưng hiện tại quầng thâm lại hiện ra.
Sau khi tắm rửa nhanh chóng, trong nhà không còn đồ ăn thừa nên cô xuống lầu, ăn sáng bên ngoài.
Sau đó cô ấy bắt một chiếc taxi khác đến phòng tập thể dục.
Thực tế là không có ai trong phòng tập thể dục vào buổi sáng.
Huấn luyện viên thể hình lúc này cũng đều chưa đến.
Lương Ninh Như bước vào phòng làm việc, trên bàn có mấy gói tập thể dục, cô xem qua vài phút rồi lại đặt đồ xuống.
Cô thực sự không thể chịu đựng được.
Lương Ninh Như ngồi trên ghế văn phòng, nhìn chằm chằm vào máy tính.
Càng nhìn, lòng cô càng bất an.
Cuối cùng, Lương Ninh Như đứng dậy rời khỏi phòng tập.
Mà bên kia Chương Tự Chi đêm qua một mình trong phòng buồn bực với một bình rượu đỏ, bây giờ còn đang ngủ say.
Trong lúc ngủ mơ còn có Lương Ninh Như chỉ trích anh những lời kia.
Cô không lớn tiếng nhưng từng câu từng chữ đều ghim chặt trong lòng anh.
Nó quấy rầy anh cả đêm trong giấc mơ.
Khi Chương Tự Chi bị cuốn vào trong mộng không tỉnh lại được, chuông điện thoại bên kia liền vang lên.
Anh cầm lên xem, là Cố Tư gọi.
Chương Tự Chi nhận điện thoại, nhắm mắt lại, giọng nói hơi khàn khàn hỏi có chuyện gì.
Cố Tư nói sắp đến bữa tiệc sinh nhật của ông Tùy, cô nghĩ đến việc những người này tụ tập với nhau, cùng hiện trường ngày hôm nay, bàn bạc, nếu có chuyện khẩn cấp thì phải giải quyết như thế nào.
Chương Tự Chi không nói chuyện, Cố Tư cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nói tiếp, “Như vậy đi, buổi tối hai người đến nhà tổ, ở chỗ này ăn cơm, rồi chúng ta lên thư phòng, rồi thảo luận lại về chuyện ngày đó, anh cảm thấy thế nào?”
Chương Tự Chi qua nửa ngày mới ừ một tiếng, “Cũng được.”
Cố Tư ở bên kia cười cười, “Vậy anh gọi điện thoại cho cô Lương đi.”.