Lương Ninh Như cũng không có ở nhà họ Chương đến quá muộn, khi trời bên ngoài đã tối, thì cô cũng đứng dậy xin phép ra về.
Cô Ba nhà họ Chương đứng lên đi theo, “Ừ, thời gian cũng không còn sớm, mau về sớm rồi nghỉ ngơi một chút, lần sau tới sớm hơn nhé, như vậy có thể trò chuyện nhiều hơn.”
Lương Ninh Như kéo kéo khóe miệng nhưng cũng không lên tiếng.
Chương Tự Chi cũng tự nhiên đứng lên đi theo cô, muốn đưa cô về nhà.
Ở trong phòng khách nói lời chào tạm biệt xong, thì Lương Ninh Như đi theo Chương Tự Chi ra cửa, sau khi ra ngoài cô liền thở phào nhẹ nhõm một cái.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô rồi cười lên, “Không cần căng thẳng như vậy, thật ra thì bọn họ cũng rất tốt.”
Lương Ninh Như cũng nhìn ra bọn họ rất dễ làm quen.
Nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.
Hai người đi đến rồi ngồi lên xe, mới vừa ngồi ngồi xuống thì điện thoại Chương Tự Chi bỗng vang lên.
Là Cố Tư gọi tới, hỏi anh ta đang làm gì, cô nói lễ phục cho tiệc sinh nhật Ông Hai nhà họ Tùy đã được đem đến nhà, muốn Lương Ninh Như qua thử một chút.
Dẫu sao nếu như lúc đó Lương Ninh Như muốn giả trang thành cô thì hình tượng bên ngoài cũng nên thống nhất với nhau.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như rồi hỏi, “Ngày mai em có rảnh không? Nếu không thì mai chúng ta qua đó?”
Cố Tư ở đầu dây bên kia lập tức nghe được điều không đúng, “Lão Chương, bây giờ hai người đang ở chung một chỗ sao?”
Anh ta ừ một chút, “Đúng vậy, chúng tôi mới ăn cơm ở nhà xong.”
Anh ta nghe thấy Cố Tư bên kia hít hơi một chút, sau đó đè giọng nói, “Hai người các cậu, chắc chắn có quan hệ sao?”
Chương Tự Chi cười lên, anh ta không có rõ ràng chối chuyện này, “Như vậy đó, cô cũng nên biết.”
Lương Ninh Như cũng đã theo anh ta về nhà, anh ta cảm thấy hai người bây giờ chỉ còn kém một bước nữa thôi.
Lương Ninh Như ngồi bên cạnh cũng nghe được lời nói của Chương Tự Chi, khóe mắt cô liếc anh ta một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Cố Tư bên kia cười ha ha đứng lên, lần nữa đè giọng rồi nói, “Hai người nếu như ở cùng một chỗ thì phải mau mời cơm nha, tôi vẫn luôn rất coi trọng các cậu đấy.”
Chương Tự Chi vỗ ngực đảm bảo, “Yên tâm đi, không còn xa đâu.”
Sau đó nói một số chuyện liền cúp điện thoại.
Chương Tự Chi lái xe đưa Lương Ninh Như trở về, mà Cố Tư sau khi cúp điện thoại thì vẫn cười hai tiếng.
Trì Uyên vừa vặn đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy dáng vẻ như kẻ trộm của Cố Tư thì liền cảm thấy hứng thú.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, sau đó hôn lên mặt cô hai cái, “Thế nào? Có chuyện gì mà khiến em cười vui vẻ như vậy?”
Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Là lão Chương, hôm nay anh ta đã dẫn cô Lương về nhà ăn cơm rồi, anh nói thử xem, hai người bọn họ đã đi tới bước này, có phải là sắp tu thành chính quả rồi không?”
Trì Uyên đưa tay đặt trên bụng cô rồi sờ một cái, “Tự Chi quấy rối như vậy, chưa bao giờ là không đạt được mục đích, từ ban đầu anh đã biết là cô Lương chạy không thoát được rồi.”
Cố Tư gật đầu, rồi đột nhiên nói, “Thật ra thì anh cũng khá càn quấy đấy.”
Trì Uyên cười lên, rồi cà lên mặt cô một cái, “Phải không? Anh cảm thấy trước kia mình vẫn còn rất thân sĩ, thế nên mới để cho em có nhiều đường lui như vậy.”
Anh nói xong thì tay lại không đứng đắn, từ bụng dời đến chỗ khác.
Cố Tư vươn tay, rồi không nặng không nhẹ vỗ tay anh một cái, “Đừng có dạy hư con nít.”
Trì Uyên dùng tay nắm lấy cằm của cô, đem mặt cô xoay qua một bên, sau đó nặng nề hôn môi cô một cái, “Đứa bé vẫn đang ngủ mà.”
Nói xong anh cầm lấy vai của cô, rồi xoay lại.
Cố Tư thuận thế liền ôm lấy eo của Trì Uyên, cô ngẩng đầu, ánh mắt cong cong, “Anh Trì, xin anh chú ý bụng của tôi một chút, con trai anh vẫn còn đang ở bên trong đấy.”
Trì Uyên cũng không quan tâm đến chuyện này, liền khom người bế Cố Tư đi đến trên giường, “Bây giờ thính lực của đứa nhỏ cũng chưa phát triển hoàn toàn, lát nữa chúng ta nhỏ giọng một chút, thế là không sao rồi.”
Đây thực là lời mà một người nên nói sao?
Cố Tư nện lên ngực anh một cái, lực đạo cũng không nặng không nhẹ, nhìn qua liền biết là cô cũng không phải thực sự muốn từ chối anh.
Trì Uyên cố gắng hết sức để không đụng đến bụng của cô, thời điểm hai người khó có thể tách ra thì Cố Tư đột nhiên hỏi, “Gần đây Tùy Mị có gọi điện cho anh không?”
Chân mày Trì Uyên lập tức liền cau lại, nắm lấy mặt của cô, “Nhắc tới cô ta làm gì? Lúc này nói đến cô ta, anh thấy rất mất hứng đấy.”
Cố Tư cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, “Lời nói này của anh nếu như bị Tùy Mị nghe được, thì không biết cô ta sẽ buồn cỡ nào đâu?”
Anh cũng không để ý cô ta có đau buồn hay không.
Anh chỉ biết là, nếu như lúc này không làm tiếp tục, thì bản thân sẽ rất buồn rầu.
Hai người ở trên giường giằng co một lúc lâu, cuối cùng Trì Uyên vẫn buông tha cho Cố Tư.
Anh ngửa mặt nằm lên giường, giọng nói có chút bực bội, “Em mau sinh đi, cuộc sống khổ cực này của anh khi nào mới kết thúc được đây.”
Vốn là Cố Tư nhắm mắt có hơi muốn ngủ, nhưng nghe thấy lời nói của anh đột nhiên lại như tiếp thêm được sức mạnh.
Cô xoay mình, nhìn Trì Uyên, “Trước đây anh tự giải quyết như thế nào vậy? Sau khi chúng ta ly dị ấy?”
Anh quay đầu nhìn cô, rồi giơ tay lên giúp cô sửa lại tóc một chút, “Lúc đó em không ở bên cạnh anh thì tất nhiên anh sẽ không nghĩ đến loại chuyện này, bây giờ em lắc lư trước mặt anh thì sao anh nhịn được chứ?”
Nói giống như là nó quả thật là như vậy.
Cố Tư hừ một chút, nhưng vân giơ tay lên ôm lấy anh, rồi chui vào trong ngực anh, “Anh đã nghĩ được tên của con trai chưa?”
Trì Uyên sờ tóc Cố Tư một chút, “Không vội, cứ từ từ.”
Nghe vậy liền biết là chưa nghĩ ra, cũng không biết là anh muốn lấy một cái tên ý nghĩa thế nào nữa.
Cố Tư khịt mũi hai cái, cuối cùng cũng quá mệt mỏi mà trực tiếp ngủ quên mất.
Trì Uyên chợp mắt một hồi, sau đó thức dậy đi lấy nước giúp Cố Tư lau người.
Lúc lau đến bụng, động tác của anh đặc biệt nhẹ nhàng.
Trong này chính là con của anh, vừa rồi còn đạp còn đá, giống như là sợ người ta bỏ quên sự tồn tại của mình vậy.
Loại cảm giác này quả thật rất kỳ diệu.
Đến bây giờ Trì Uyên vẫn còn nhớ được cảm giác có một vật nhỏ đá vào bàn tay mình khi đặt trên bụng của Cố Tư.
Lau người cho cô xong thì anh liền trở lại giường.
Anh theo thói quen mà đặt tay trên bụng cô, kết quả là lúc nãy bọn họ chơi đùa hơi quá, khiến cho đứa bé bên trong bị đánh thức, bây giờ đang đạp một chút vào bụng của Cố Tư.
Trì Uyên thuận thế sờ một cái, “Được rồi, đừng quậy nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, mẹ con đã bị ba chơi đùa đến mệt lả rồi.”
May mắn là đến bây giờ anh vẫn biết điều đó.
Đừa bé đạp hai cái thì cũng liền yên tĩnh lại.
Trì Uyên ôm cô, có chút không nhịn được mà hôn lên trán cô một cái.
Mọi người đều nói, thời gian hôn nhân kéo dài càng lâu thì tình càm sẽ càng phai nhạt, dần dần biến thành tình thân.
Nhưng Trì Uyên lại không cảm thấy như vậy.
Anh cảm thấy tình yêu của mình càng ngày càng sâu.
Càng ngày càng yêu Cố Tư hơn.
Thậm chí có thời điểm đang đi làm ở công ty, chỉ cần nghĩ đến gương mặt của cô thôi thì anh cũng đã không nhịn được bật cười.
Đây là điều mà trước đây chưa từng đạt được..