Lương Ninh Như do dự một lúc mới mở miệng: “Nhưng cuối cùng cũng là anh cứu chúng tôi mà.”
Nếu cuối cùng không phải nhờ hai phát súng gây tê của Chương Tự Chi, phá vỡ tình thế bế tắc, trong chốc lát bọn họ vẫn không có cách nào thoát ra khỏi sự vây bắt.
Cho nên công lao vẫn là của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi chẹp miệng, quay đầu nhìn Lương Ninh Như một lát: “Em vẫn là lần đầu tiên an ủi tôi như vậy đấy.”
Lương Ninh Như bật cười: “Tôi nói sự thật mà, không phải đang thổi phồng anh đâu.”
Hai người đi bộ dọc theo con đường này mười phút, cuối cùng thấy không còn nhiều thời gian nữa, lại xoay người trở về.
Trên đường quay về, Chương Tự Chi nói là muốn kêu gọi bạn bè của mình, sẽ tới làm thẻ tập thể hình ở chỗ Lương Ninh Như, giúp đỡ chuyện kinh doanh của cô.
Lương Ninh Như bật cười, lại không nói lời từ chối: “Được thôi, sau này trông cậy vào quan hệ của anh đó.”
Chương Tự Chi cũng không cẩn thận suy nghĩ xem câu này có ý tứ gì, ừ ừ mấy tiếng, nói lời bảo đảm: “Yên tâm đi, cho em kiếm tiền kiếm đến mỏi tay luôn.”
Xe của Chương Tự Chi dừng ở cửa hội sở, anh trực tiếp lái xe đưa Lương Ninh Như về nhà.
Sau khi Lương Ninh Như xuống xe ban đầu vẫy vẫy tay Chương Tự Chi, muốn nói lời tạm biệt.
Kết quả Chương Tự Chi xuống xe cùng cô.
Anh bám lấy lời nói trước đó của Cố Tư: “Bên trong hành lang cũng không an toàn, tôi vẫn là đưa em đến cửa nhà mới được.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm anh mấy giây, dường như cũng hết cách, nhưng cuối cùng cũng không từ chối: “Được rồi.”
Hai người cùng đi vào thang máy, Lương Ninh Như ấn số tầng.
Chương Tự Chi nghĩ một lát liền hỏi: “Cái tên Lâm sinh kia về sau còn liên lạc với em không?”
Lương Ninh Như dừng lại một lát, không lập tức trả lời ngay.
Như thế này, Chương Tự Chi cùng gần như biết được rồi.
Anh nhíu mày nhìn Lương Ninh Như: “Anh ta lại có thể còn có mặt mũi mà liên lạc với em.”
Lương Ninh Như đối với Lâm Sinh cũng có chút không kiên nhẫn được.
Trước đây Lâm Sinh có thể là con đường tình cảm tương đối thuận lợi, hoặc là nói anh ta và bạn gái anh ta yêu ba năm kia, anh ta nắm giữ vị trí chủ đạo, thế cho nên anh ta cùng với Lương Ninh Như chia tay mất thể diện như vậy, liền luôn khiến cho anh ta cảm thấy bẽ mặt.
Cho nên anh ta luôn muốn bù lại một chút.
Vì thế, điện thoại tin nhắn giống nhau cũng chưa bao giờ bỏ sót.
Anh ta giải thích cho Lương Ninh Như chuyện của mình và người bạn gái cũ của anh ta.
Trong cảm nhận của anh ta, một nhà người bạn gái cũ đều tương đối tham lam.
Mà cha mẹ anh ta vì anh ta làm lụng vất vả hơn nửa đời người, anh không muốn làm cho ba mẹ quá khổ cực.
Cho nên mới ở chỗ sính lễ mà sinh ra sự bất đồng.
Anh ta nói anh ta không phải là người thích dây dưa, nhưng Lương Ninh Như hiểu lầm quá sâu đối với anh, cho nên anh ta nhất định phải giải thích thật rõ ràng.
Lương Ninh Như cũng không rõ bản thân mình đối với anh ta có phải là hiểu hầm không, nhưng thái độ đối với anh ta vẫn không bỏ qua, không tha thứ, là thật sự không thích.
Anh ta gọi điện thoại tới Lương Ninh Như không nghe, gửi tin nhắn đến cô cũng không trả lời.
Lương Ninh Như thật sự không có lời gì muốn nói với anh ta.
Cho dù có phải là hiểu lầm hay không, sau khi hai người chia tay đoán chừng cũng không xuất hiện cùng nhau làm gì, chuyện này cũng liền qua đi.
Cô đối với Lâm Sinh có hiểu lầm hay không, cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của hai người.
Cho nên Lương Ninh Như nhìn ra, không nhất thiết phải cố chấp vào chuyện này nữa.
Nhưng Lâm Sinh lại không nghĩ như vậy, anh ta giống như nhà văn viết tiểu thuyết, gửi một trang tin nhắn dài tới.
Thỉnh thoảng còn quan tâm đến cuộc sống của Lương Ninh Như.
Điều này làm cho Lương Ninh Như vô cùng không quen.
Chương Tự Chi thấy Lương Ninh Như không nói liền cười khẽ: “Nếu em không biết xử lý thế nào, giao cho anh đi.
Anh xử lí anh ta, bảo dảm khiến cho anh ta sau này nhìn thấy em thì sẽ đi đường vòng.”
“Đừng đừng, anh bình tĩnh chút đi.” Lương Ninh Như vội vàng mở miệng: “Chính là tính tình xấu này của anh, anh dính dáng vào, chuyện lại càng lớn đó.”
Nhất là Lâm Sinh lại hiểu lầm quan hệ của cô và Chương Tự Chi.
Nếu lúc này Chương Tự Chi lại đi cảnh cáo Lâm Sinh, Lâm Sinh nhất định sẽ trả đũa.
Tới lúc đó, lời đồn bên ngoài không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Chương Tự Chi mím môi: “Em không tin tôi sao?”
Lương Ninh Như rút lại vẻ mặt quay đầu nhìn anh: “Anh dừng lại cho tôi, có nghe thấy không.
Nếu anh dám đi tìm anh ta, tôi đánh chết anh.”
Lương Ninh Như trừng mắt, có hơi nghiêm túc.
Chương Ninh Như mím môi nhìn vẻ mặt của cô, một câu cũng không nói.
Đợi đến khi hai người tới cửa nhà của Lương Ninh Như, Lương Ninh Như mở cửa, sau đó quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh có thể đi rồi.”
Chương Tự Chi liền nhếch mày: “Em đây là đuổi tôi đi hả, không mời tôi vào uống trà các loại sao?”
Lương Ninh Như mỉm cười: “Anh đi nhanh lên, anh cho rằng chút tâm tư nhỏ bé kia của anh tôi không biết sao.”
Nói xong cô đi vào trong phòng, đóng cửa ầm một tiếng.
Sau đó Lương Ninh Như thở ra một hơi, giơ tay vỗ vỗ mặt mình.
Vừa rồi thật sự là quá ngượng ngùng, cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng, lạnh mặt đối với Chương Tự Chi.
Cũng không biết có nhìn ra không được tự nhiên hay không.
Lương Ninh Như tựa lưng vào cánh cửa chờ một chút, còn tới mở cửa nhìn ra bên ngoài một lát.
Chương Tự Chi đã rời đi rồi.
Cô thở dài nhẹ nhõm, đóng cửa lại, trở về phòng ngẫm nghĩ một lát lại đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Cô liếc mắt qua liền nhìn thấy xe của Chương Tự Chi ở dưới tầng.
Người đàn ông này vẫn chưa rời đi.
Lương Ninh Như vội vàng co người lại, kéo rèm cửa ra.
Kết quả không quá nửa phút, Chương Tự Chi liền gọi điện thoại tới.
Lương Ninh Như cầm điện thoại, do dự một lúc mới nghe máy.
Chương Tự Chi bật cười haha: “Không nỡ để tôi đi à? Vừa rồi nhoài người ra kia là đang nhìn tôi hả?”
Lương Ninh Như hừ một tiếng khinh miệt: “Mặt dày vừa thôi, tôi là nhìn xem thời tiết như thế nào, ngày mai có phải sẽ mưa hay không.”
Chương Tự Chi yếu ớt thở ra một hơi: “Được rồi, hôm nay đã mệt như vậy rồi, nghĩ ngơi sớm đi, uống nhiều nước vào.
Cho dù hôm nay em uống thứ kia bao nhiêu, vẫn là uống vào thứ đồ không tốt cho sức khỏe, uống nhiều nước thêm một chút đi.”
Lương Ninh Như ử một tiếng, nhỏ giọng nói một câu anh cũng vậy.
Cuộc điện thoại này cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Sau khi Chương Tự Chi cúp điện thoại, liền lái xe rời đi.
Ngày hôm sau Cố Tư ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.
Kết quả tỉnh lại nhìn thấy Trì Uyên ngồi ở bên cạnh giường, đang cầm di dộng nhìn gì đó.
Cố Tư ngẩn người, trước tiên đi tới ôm lấy thắt lưng của Trì Uyên: “Hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ đâu, anh sao lại không đi làm.”
Trì Uyên à một tiếng: “Công việc ở công ty không nhiều lắm, sáng nay cũng không cần đi, buổi chiều tới đó giao cho người khác hẳn là cũng không có chuyện gì.”
Cố Tư cười cười lại nhìn Trì Uyên: “Anh đang xem tin tức nhà họ Tùy sao?”
Trì Uyên nói ừ một tiếng, sau đó liền nói cho Cố Tư nghe tin tức mà mình xem được.
Đại khái tin tức nói cũng chỉ là ông cụ nhà họ Tùy thuê người bắt cóc Cố Tư.
Bọn họ đem chuyện này cùng với chuyện trước đây Trì Uyên hủy hôn với Tùy Mị gắn lại với nhau.
Nói là một loại trả thù.
Bây giờ còn chưa nói đến ngân hàng tư nhân dính dáng với nhà họ Tùy.
Đoán chừng phải từng chuyện từng chuyện được đưa ra.
Cố Tư nhắm mắt lại một lần nữa, nở một nụ cười ngây ngô: “Ôi chao, em thật là muốn nhìn ông già kia một chút quá, không biết bây giờ là cái đức hạnh gì nữa.”
Trì Uyên ở bên cạnh mở miệng: “Ông ta cũng lớn tuổi rồi, thật sự phạt nặng ông ta hẳn là cũng sẽ không đâu.”
Đúng, Cố Tư mới nghĩ đến điều này.
Ông già kia sẽ không chỉ dựa vào tuổi mình đã lớn, liền một phen liều mình như vậy, mới muốn làm gì thì làm cái đó.
Chỉ là sau đó Cố Tư lại nghĩ đến chuyện khác: “Không phải ông ta đã lớn tuổi rồi sao, ông ta không phải vẫn còn có đứa con trai à? Con trai của ông ta có thể chịu tội, hơn nữa toàn bộ nhà họ Tùy cũng sụp đổ.”
Trì Uyên giơ tay lên sờ sờ đầu Cố Tư, cười phá lên.
Tính cách của cô có thù tất báo thế này thật làm cho anh vô cùng yêu thích.
Cố Tư than thở lại nói: “Sẽ không liên lụy tới Tùy Mị chứ?”.