Cái gì cũng không phải, lời này thật sự không sai chút nào.
Bây giờ Chương Tự Chi cũng hiểu được bản thân mình cái gì cũng không phải rồi.
Làm sao có thể giữ được người phụ nữ này?
Anh ngồi trên ghế sopha, tay nắm thành nắm đấm đặt ở trên đùi.
Ông Chương không chú ý đến vẻ mặt của Chương Tự Chi, ông tự mình nói: “Trước đây anh không phải rất tài giỏi hay sao, bây giờ bị một người phụ nữ chỉnh cho thành thế này, thật sự là làm tôi nhìn không nổi đấy.”
Lần trước Lương Ninh Như tới đây, ông cũng đã gặp cô rồi, ông cảm thấy đây là một cô gái vô cùng ôn hòa.
Ông Chương chẹp chẹp miệng: “Anh đem cái sức lực chọc giận tôi dùng để dỗ dành con gái nhà người ta, không chừng hai đứa đã sớm thành rồi ấy chứ.”
Chương Tự Chi quay đầu lườm ông: “Ba đứng nói chuyện mà không thấy đau lưng à.
Ba căn bản chẳng biết con đang đối mặt với tình huống gì, đừng luôn lấy chuyện yêu đương của ba và mẹ con ra so sánh với con.”
Ông Chương nhướng mày: “Anh cho rằng mẹ anh dễ theo đuổi lắm sao? Lúc đó tôi nghèo khó, hoàn cảnh gia đình kém vô cùng, cả nhà của mẹ anh đều không vừa mắt tôi, là tôi mặt dày ương bướng làm tới.”
Chương Tự Chi chớp chớp mắt.
Cả gia đình đều không vừa mắt.
Anh cảm thấy anh cũng sắp phải gặp cái loại tình cảnh này rồi.
Hôm nay, cuối cùng lúc ông Lương rời đi, đã nhìn thật sâu vào đôi mắt anh.
Ánh mắt đó có chút phức tạp, khiến cho tới tận bây giờ Chương Tự Chi nhớ lại trong lòng vẫn còn vô cùng hoang mang.
Ông Chương vỗ vỗ bả vai anh: “Bị người ta không vừa mắt vô cùng bình thường.
Người ta khổ cực vất vả nuôi lớn một cô con gái lại bị anh bắt mất, khẳng định là không vừa mắt anh rồi.
Đừng cảm thấy lòng tự tin hay là lòng tự trọng bị tổn thương, anh phải cảm thấy đó chỉ là thái độ bình thường của một gia đình bình thường.
Sau đó anh ấy à, nên làm cái gì thì làm cái đó, da mặt dày một chút, cuối cùng mọi chuyện nhất định sẽ thành thôi.
Lời nói này…
Khiến cho Chương Tự Chi dường như tìm được một chút sức lực.
Anh trực tiếp đứng lên: “Được, lời ba nói con đã nhớ kỹ rồi, bây giờ con đi làm chuyện nghiêm túc đây.”
Ông a một tiếng: “Anh mới về được mấy phút, lại muốn đi rồi?”
Chương Tự Chi sửa sang lại quần áo, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Con không đi làm chuyện nghiêm túc, cả đời này của ba, cũng đừng nghĩ tới chuyện ôm cháu nội.”
Cái này quả thật là chuyện nghiêm túc, trong nháy mắt ông cụ không nói lời nào nữa.
Chương Tự Chi từ nhà tổ ra ngoài trực tiếp lái xe, chạy vội tới nhà của Lương Ninh Như.
Anh dựa vào sự xúc động trong lòng, mang xe lái tới cửa nhà Lương Ninh Như, mở cửa xuống xe, sau đó đi vào cửa, tiến vào thang máy, trực tiếp đi lên.
Lúc ở trong thang máy, Chương Tự Chi hít sâu mấy hơi, cảm thấy hôm nay nhất định phải hoàn thành được chuyện này.
Thang máy dừng lại, anh bước nhanh ra ngoài, sau đó dừng sức đập đập vào cửa nhà Lương Ninh Như.
Thật ra Lương Ninh Như cũng chưa ngủ, cô vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với người nhà.
Ông Lương hỏi cô có biết tình hình gia đình Chương Tự Chi không?
Lương Ninh Như ấp a ấp úng, liền nói một câu: “Là gia đình rất có tiền.”
Ông Lương liền thở dài.
Hôm nay ông tới đây, vừa nhìn mấy tư thái đó là biết liền, gia đình Chương Tự Chi cũng không phải là một gia đình bình thường.
.
ngôn tình hài
Loại gia đình này bọn họ không thể với tới được.
Ông Lương lại hỏi Lương Ninh Như rốt cuộc có thích Chương Tự Chi không?
Lương Ninh Như ngay lập tực liền không nói lời nào nữa.
Câu hỏi này cô làm sao trả lời đây?
Hẳn là cũng có thích anh, nếu như không thích, cô cũng không thể cùng với Chương Tự Chi đi tới như ngày hôm nay.
Cho nên chần chừ một lúc lâu, Lương Ninh Như liền vâng một tiếng.
Ông Lương lại thở dài: “Nhưng loại gia đình như thế này, Tiểu Như à, gia đình chúng ta với không tới.”
Chuyện này không cần ông Lương nói, Lương Ninh Như cũng biết.
Cô mím môi không nói lời nào.
Từ khi bắt đầu hiểu được tâm tư của Chương Tự Chi, cô liền biết bản thân không phù hợp với anh.
Chỉ là sau này gặp được người nhà của Chương Tự Chi rồi, bọn họ đều đối với cô rất tốt, dường như căn bản không để tâm tới điều kiện của gia đình cô.
Vì thế suy nghĩ của Lương Ninh Như đối với phương diện này cũng liền chậm rãi biến mất.
Cô cảm thấy, có lẽ vấn đề này cũng có thể vượt qua được.
Chỉ là bây giờ ông Lương nói một câu như vậy, ngay lập tức lòng cô lại không thể xác định được.
Cũng chính là lúc này, Lương Ninh Như nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm.
Thật sự là đập cửa chứ không phải là gõ.
Cô lờ mờ đoán được là ai rồi.
Vì thế Lương Ninh Như vội vàng nói với ông Lương rằng ở đây mình có chút việc, liền cúp điện thoại.
Cô sửa sang lại quần áo, chạy tới mở cửa.
Quả nhiên người đang đứng bên ngoài là Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như có hơi nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh sao lại tới đây?”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như mấy giây, theo đó anh không nói lời nào, trực tiếp nhấc chân đi vào, dễ dàng đóng cửa lại, sau đó hai tay liền nhanh chóng đè lên bả vai Lương Ninh Như.
Chương Tự Chi cúi đầu trực tiếp hôn cô.
Lương Ninh Như thật sự là bị một loạt động tác của Chương Tự Chi làm cho mê mẩn, cô cũng quên luôn phản kháng.
Bị Chương Tự Chi đè bả vai lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng trực tiếp lùi tới vách tường.
Chương Tự Chi hẳn là không hiểu hôn môi như thế nào, miệng cứ thế tiến tới, cắn xé khiến cho môi của Lương Ninh Như rất đau đớn.
Lương Ninh Như kêu rên một tiếng, phản ứng vài giây liền giơ tay muốn đẩy Chương Tự Chi ra.
Kết quả Chương Tự Chi chắc hẳn đã đề phòng cô phản kháng, sức dừng trên tay có chút lớn, tóm chặt bả vai của Lương Ninh Như, khiến cho cô căn bản không thể nào giãy dụa được.
Nói thật lòng, nụ hôn đầu tiên của hai người chẳng tốt đẹp chút nào.
Đến cuối cùng Lương Ninh Như còn nếm ra mùi máu trong miệng mình.
Chương Tự Chi có thể là cũng phải thở, sau khi buông Lương Ninh Như ra, hít sâu mấy hơi liền.
Lương Ninh Như nâng tay, xoa xoa môi mình một chút.
Không phải là chảy máu rồi đấy chứ?
Vừa rồi va chạm kinh khủng như vậy, khẳng định là chạy không thoát rồi.
Chương Tự Chi cúi đầu vẫn nhìn Lương Ninh Như, anh mở miệng nói trước: “Lương Ninh Như, tôi chính thức nói với em, tôi vô cùng thích em, muốn cùng em bên nhau.
Em cho tôi một lời chắc chắn, rốt cuộc là được hay không, đừng làm cho tôi luôn nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Nói xong, anh lại bổ sung thêm một câu: “Được là được, không được….
Không được tôi lại nghĩ thêm cách.”
Lương Ninh Như ngẩng đầu nhìn anh, đau đớn trên môi cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Môi của Chương Tự Chi cũng đỏ thẫm, không biết có phải là bị đụng rách rồi hay không.
Sau một lúc, cô đột nhiên mỉm cười: “Được.”
Chương Tự Chi xoa thắt lưng: “Nếu không được em…..
Chờ chút, em vừa nói gì cơ.”
Lương Ninh Như giơ tay xoa xoa vệt máu trên môi Chương Tự Chi: “Em nói là được.”
Chương Tự Chi có thể không nghĩ tới Lương Ninh Như sẽ trả lời dứt khoát như vậy, ngay lập tức cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Sau khi lau môi cho Chương Tự Chi xong, Lương Ninh Như theo đó vỗ vỗ bả vai anh: “Được rồi, anh có thể về nghĩ ngơi rồi đấy.”
Chương Tự Chi à một tiếng, có hơi cứng nhắc xoay người đi ra bên ngoài.
Chẳng qua bước đi được mấy bước anh lại dừng lại: “Chờ đã, chờ chút chờ chút đã, em vừa nói cái gì cơ? Em có nghe rõ lời tôi nói không, tôi nói tôi thích em, em có muốn ở bên tôi không? Em nghe hiểu không?”
Lương Ninh Như dường như có hơi mất kiên nhẫn, đi tới đẩy Chương Tự Chi đi ra ngoài: “Nghe hiểu, nghe hiểu.
Em hiểu ý anh nói, em nói được, chúng ta có thể thử một lần, anh nghe hiểu chưa?”.