Lương Ninh Như cười như vậy, Chương Tự Chi có chút chịu không nổi.
Trước đây Lương Ninh Như cũng từng cười với anh như vậy, nhưng chưa bao giờ cười tới mức làm tim anh ngứa ngáy như thế này.
Chương Tự Chi dễ dàng đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như ngồi ở trên ghế, hai tay ôm mặt, chỉ nhìn chằm chằm Chương Tự Chi.
Trước đây thật sự là nhìn thế nào cũng cảm thấy anh phiền phức.
Bây giờ nhìn thế nào lại càng cảm thấy thoải mái.
Con người ấy à, thật sự là một loài sinh vật kỳ lạ.
Chương Tự Chi vòng qua bàn làm việc, đứng ở bên cạnh Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lại quay đầu nhìn anh, cũng không nói lời nào.
Ban đầu Chương Tự Chi đặt tay lên đầu Lương Ninh Như, chậm rãi xoa đầu cô.
Kết quả xoa xoa liền xoa tới khuôn mặt Lương Ninh Như.
Sau đó anh liền cúi người xuống.
Cách nhau gần như vậy, tự nhiên liền nhìn thấy rõ ràng đôi môi bị thương của nhau.
Môi của Lương Ninh Như chỗ bị rách có hơi lớn, bây giờ vẫn còn có thể nhìn thấy phía trên có vệt máu.
Chương Tự Chi bật cười.
Anh lấy tay xoa xoa môi của Lương Ninh Như: “Đau không?”
Lương Ninh Như giơ tay vỗ vỗ cánh tay anh: “Anh nói xem? Ngày hôm qua làm em giật cả mình.”
Khóe môi Chương Tự Chi nhếch lên: “Chủ yếu là anh cũng không có kinh nghiệm gì cả mà.”
Lương Ninh Như nhướng mày: “Vậy lúc anh và cô Từ bên nhau cũng chưa từng hôn nhau sao?”
Lúc này chính là lúc có một số chuyện cần tính sổ.
Chương Tự Chi sát lại gần Chương Ninh Như: “Không có, ngay cả tay cô ấy anh còn chưa từng nắm qua nữa.”
Lương Ninh Như cũng không biết anh nói là thật hay là giả, nhưng nghe xong trong lòng quả thật thấy vô cùng thoải mái.
Khuôn mặt Chương Tự Chi chầm chậm tới gần Lương Ninh Như, Lương Ninh Như cũng có hơi căng thẳng.
Chương Tự Chi không có kinh nghiệm ở phương diện này, cô lại càng không có.
Mấy ngày cô và Lâm Sinh ở bên nhau kia, hai người đều nho nhã lễ phép, cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Lúc Chương Tự Chi tiến sát đến môi của Lương Ninh Như, mới chần chừ nói ra một câu: “Không phải là nên nhắm mắt lại sao?”
Lương Ninh Như lại thật sự nghe lời, cũng liền nhắm mắt lại.
Chương Tự Chi nhìn Lương Ninh Như chăm chú một lát, sau đó mới hôn lên.
So với cảm giác ngày hôm qua không giống, nhưng rốt cuộc là không giống ở chỗ nào, làm cho Chương Tự Chi muốn tìm, lại cũng tìm không ra.
Dù sao chính là không giống, hôm qua trong xúc động còn mang theo sự căng thẳng.
Ngày hôm nay, lần này không phải, hôm nay cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trong lòng giống như được ngâm mật vậy, một chút rồi lại một chút xông thẳng lên đầu.
Thật ra Lương Ninh Như cũng cảm thấy có thứ gì đó ầm một tiếng, xông vào trong đại não của cô.
Chương Tự Chi nâng khuôn mặt của cô lên, hôn vô cùng nghiêm túc, nhưng vẫn không nắm bắt được trọng điểm như trước.
Nhưng như vậy cũng đã rất tốt rồi, ít nhất không có cắn xé, sứt mẻ chỗ nào.
Sau khi tách ra một hồi lâu, hai người đều có chút thở gấp.
Khuôn mặt của Lương Ninh Như còn hồng hồng lên.
Chương Tự Chi nâng khuôn mặt của cô, hôn một cái lên trán cô: “Khi nào em quay về nhà? Anh cùng em đi.
Anh cảm thấy chú hẳn là có một vài hiểu lầm đối với anh, anh tới để giải thích cho rõ ràng.”
Làm gì có hiểu lầm gì chứ, ông Lương còn vô cùng thích Chương Tự Chi.
Chỉ là ông lại lo, ông kiêng kị gia thế của nhà họ Chương, lo cô sau này ở bên Chương Tự Chi phải chịu thiệt thòi.
Lương Ninh Như vuốt ve cánh tay của Chương Tự Chi: “Không có hiểu lầm đâu, còn rất thích anh đấy, anh đừng lo lắng.”
Chương Tự Chi thở dài: “Trước đây anh cảm thấy ông ấy thích anh, nhưng sau ngày hôm qua thì anh có chút không xác định được.”
Lương Ninh Như cười cười, không có giải thích quá nhiều.
Một buổi sáng cũng không có chuyện gì, buổi trưa hai người ra ngoài ăn cơm.
Địa điểm ăn cơm là Lương Ninh Như chọn.
Ban đầu Chương Tự Chi chọn mấy nhà hàng cao cấp muốn đưa cô tới đó.
Người phụ này là anh không dễ dàng mới theo đuổi được, đương nhiên muốn cho cô những thứ tốt nhất.
Nhưng bản thân Lương Ninh Như lại không để ý tới mấy thứ này, cô đối với sự theo đuổi vật chất lại không cao.
Cô chỉ chọn một nhà hàng tương đối sạch sẽ mà thôi.
Lúc đi đã có chút muộn, mấy phòng bao đều đã hết, hai người cũng liền ngồi ở đại sảnh.
Lúc ngồi xuống không để ý, chờ đến khi gọi món xong, Lương Ninh Như mới chú ý tới bên cạnh vẫn luôn có người nhìn mình.
Cô quay đầu nhìn lại, sau đó sững sờ.
Là Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh cùng đồng nghiệp tới đây, ngồi bên cạnh và trước mặt cô còn có vài cô gái khác.
Chương Tự Chi theo đó cũng nhìn thấy Từ Giai Ninh.
Anh không có biểu hiện gì đặc biệt, nhìn qua cô ta liền thu hồi lại ánh mắt.
Như thế này giống như là nhìn thấy một người xa lạ vậy.
Từ Giai Ninh mím môi, ánh mắt lướt qua trên người Chương Tự Chi và Lương Ninh Như rồi mới thu hồi lại, nhưng vẻ mặt ít nhiều vẫn cứng nhắc.
Thật ra cô đã đoán trước được kết quả như thế này, nhưng tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, như trước vẫn có chút khó chịu.
Lương Ninh Như cũng không được thoải mái lắm.
Nhưng Chương Tự Chi nâng tay lên vuốt vuốt lưng cô: “Không có chuyện gì, không cần suy nghĩ nhiều.
Anh và cô ấy thật sự là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh không có lỗi với em, cũng coi như không có lỗi với cô ấy.”
Dù sao anh cũng nghĩ đã dùng tiền bạc để đền bù rồi.
Lúc ấy Từ Giai Ninh muốn ăn một miếng lớn, đưa ra cái giá cao thái quá, anh cũng gật đầu đồng ý với cô ta.
Cho nên anh có thể làm gì cũng đã làm rồi, anh không cảm thấy bản thân mình nợ Từ Giai Ninh cái gì.
Lúc chờ món ăn Chương Tự Chi hỏi Lương Ninh Như một chút, tối hôm qua có gọi cho ba của cô không, ông Lương có nói gì về anh hay không.
Lương Ninh Như bật cười: “Anh sao biết được tối qua ba và em sẽ liên lạc thế?”
Chương Tự Chi thở dài: “Suy đoán liền biết thôi.
Hai người nhất định là thương lượng cái gì đó sau lưng anh.”
Lương Ninh Như nghĩ một chút: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chủ yếu là anh quá nhiều tiền, ba em cảm thấy sau này anh nhất định sẽ bắt nạt em.”
Chương Tự Chi sát lại chỗ Lương Ninh Như: “Cho nên hôm qua ba em bảo em duy trì khoảng cách với anh có đúng không?”
Lương Ninh Như suy nghĩ một lát, chậm chạp gật gật đầu.
Xem như là có nói đi.
Ngày hôm qua mấy lời ông Lương nói, gần như cũng là nói cho cô biết, cô và Chương Tự Chi không hợp, sau này đừng qua lại thân thiết như vậy nữa.
Theo đó Chương Tự Chi liền cười: “Hôm qua ba em vừa nhắc nhở em, vậy mà em đã đồng ý với anh rồi, em ấy à chống đối lại thật lợi hại đó.”
Lương Ninh Như đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của Chương Tự Chi: “Sao anh nói với em thế hả? Em nói cho anh biết, anh cho em một chút thái độ nghiêm chỉnh coi.”
Chương Tự Chi cười haha, giơ tay cầm lấy tay của Lương Ninh Như, ngứa ngáy khó chịu lại nhéo nhéo vài cái.
Lương Ninh Như hừ một tiếng, rút tay lại.
Tất cả mọi hành động, Từ Giai Ninh đang ngồi ở cách đó không xa đều lọt vào trong tầm mắt của cô ta.
Hình ảnh này cô và Chương Tự Chi ở bên nhau chưa bao giờ có.
Chương Tự Chi chưa từng cười với cô như vậy bao giờ.
Anh cũng chưa từng dùng ánh mắt nuông chiều yêu thương như vậy để nhìn cô.
Từ Giai Ninh đã nói với bản thân đừng nhìn sang bên đó nữa, nhưng hiện tại cứ luôn nhịn không được mà hướng sang phía bên đó.
Chương Tự Chi cười rất vui vẻ, Lương Ninh Như cũng vậy.
Lương Ninh Như thu lại hết những sự lạnh lùng trước kia, cả người dường như đã thay đổi.
Trong lòng Từ Giai Ninh khó chịu, vô cùng khó chịu, hơn nữa càng ngày càng khó chịu hơn.
Ban đầu nhìn thấy hai người, chỉ là trong lòng có hơi bực bội.
Nhưng bây giờ lại giống như bị nghẹn ở nơi này, ra không được, nuốt cũng không trôi..