Lương Ninh Như chần chờ một chút, mới cầm lấy điện thoại di động, “Ba, sao ba lại gọi điện thoại cho con?”
Ba Lương thấp giọng nói, “Con đi ra ngoài đi ba sẽ nói cho con.”
Điều này có nghĩa là không muốn Chương Tự Chi nghe thấy.
Chương Tự Chi cũng nghe được lời nói của ba Lương
Chuyện không muốn hắn nghe thấy, vậy thì chắc hẳn không phải chuyện tốt lành gì.
Anh có chút lo lắng, vì vậy nhấc tay kéo cánh tay của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như thực sự nghe theo lời anh, cô đợi vài giây, giả vờ đi ra ngoài, sau đó nói với điện thoại: “Được rồi, ba muốn nói điều gì, có thể nói rồi.”
Ba Lương thở dài nói, “Con và Tiểu Chương bây giờ là chuyện như thế nào?”
Lương Ninh Như ngước mắt nhìn Chương Tự Chi, rồi nói với ba Lương, “Con với anh ấy đang qua lại với nhau, ngày hôm qua đã xác nhận quan hệ.”
Ba Lương thở dài, “Ba cũng đoán vậy, con luôn luôn có chủ kiến của riêng mình.”
Lương Ninh Như mỉm cười, “Ba, trước đây không phải ba vẫn rất thích anh ấy sao?”
Ba Lương ừ một tiếng, “Bây giờ ba vẫn rất thích, nhưng gia cảnh anh ta như vậy, Tiểu Như à, ba thực sự không an tâm, con tuổi tác không còn nhỏ, lại là lần đầu tiên yêu đương, ba sợ con sẽ bị tổn thương.”
Lương Ninh Như cười tủm tỉm, “ Ba nhìn Lâm Sinh, gia cảnh anh ta cũng không có gì đặc biệt, nhìn cũng thấy thật thà trung thực, thế nhưng lại là hạng người khiến người khác không an tâm được, có một số việc không thể nhìn bề ngoài, người như Chương Tự Chi rốt cuộc có được hay không, thì con phải tự mình tiếp xúc mới được, hơn nữa nhà anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Chương Tự Chi nghe được những lời nói này của Lương Ninh Như, trong lòng cũng trở nên thả lỏng hơn nhiều.
Anh đưa tay sờ lên mặt Lương Ninh Như, trong lòng cảm thấy mềm nhũn.
Những lời nói của Lương Ninh Như khiến ba Lương á khẩu không nói được câu gì.
Lương Ninh như nói đúng, lúc ấy ông nhìn Lâm Sinh thấy thật thà trung thực.
Cuối cùng ai biết được rằng, người nhìn càng lương thiện, lại là người có khả năng lén lút làm nhiều chuyện xấu nhất.
Ông thở dài, “Được rồi, nhưng mà Tiểu Như à, vẫn là câu nói kia, cái gì nên làm, cái gì không nên làm trong lòng con phải biết rõ, đừng để đến cuối cùng không còn đường lui cho mình, đừng giống như bạn gái cũ của Lâm Sinh.”
Lương Ninh Như mỉm cười, “Được rồi, con biết rồi, ba yên tâm đi.”
Nói tới đây, cuộc điện thoại này cũng có thể kết thúc được rồi.
Lương Ninh Như cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi, “Giờ anh yên tâm rồi chứ?”
Chương Tự Chi ôm mặt nặng nề hôn cô, “Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không để cho em thất vọng.”
Hiện tại nói những lời này, Lương Ninh Như cũng tin tưởng những lời nói này của anh là thật lòng..
Chỉ là, nó có thể trở thành hiện thực hay không thì chưa thể nói chính xác được.
Cô bật cười, “Được rồi, em tin anh, ăn cơm đi.”
Trong bữa ăn, Chương Tự Chi vạch ra kế hoạch, nói muốn mang theo ít quà chính thức bước vào cửa nhà họ Lương.
Như vậy cũng tỏ ra có thành ý một chút.
Lương Ninh Như vội xua tay, “Thực sự là không cần thiết, thực sự không cần thiết, chỗ bọn em không thích những cái này, nếu như anh đánh trống khua chiêng đi qua, mà bị hàng xóm biết được, không chừng lại bị đem ra bàn tán mất mấy ngày.”
Dù sao chuyện của cô và Lâm Sinh, mới ngừng lại không bao lâu, giờ lại mang Chương Tự Chi trở vể, không biết sẽ bị người khác nói ra như thế nào.
Chương Tự Chi nghĩ, cũng là tình huống như vậy.
Anh gật đầu, “Vậy được, chỉ là anh luôn cảm thấy khiến em phải chịu ấm ức rồi”
Chuyện này có ấm ức hay không, Lương Ninh Như cảm thấy rất rõ ràng.
Chỉ cần ngày tháng sau này trôi qua tốt hơn so với bất cứ điều gì khác.
Sau bữa tối, cả hai ngồi cạnh trên ghế sô pha xem TV.
Chương Tự Chi dựa vào ghế sô pha, Lương Ninh Như nằm trong lòng anh.
Cô nắm lấy tay Chương Tự Chi, nhéo từng đầu ngón tay của anh một cái.
Trên thực tế, TV nhà Lương Ninh Như từ trước đến nay đều là đồ trưng bày, lúc ở nhà cô cũng chưa từng xem qua.
Bây giờ cùng với Chương Tự Chi co ro ở chỗ này xem TV, tự nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cảm giác này thực sự rất lạ, những cũng rất thoải mái.
Chương Tự Chi thỉnh thoảng nghiêng đầu hôn lên đỉnh tóc cô.
Cuối cùng, khi thời gian gần hết, Lương Ninh Như để Chương Tự Chi về nhà.
Hai người mới xác định quan hệ, Chương Tự Chi khẳng định là không thể lưu lại.
Anh cũng hiểu rõ điều này.
Lúc sắp rời đi, anh không kìm lòng được, đè Lương Ninh Như vào tường, lại là một nụ hôn.
Vết thương trên môi Lương Ninh Như còn chưa khỏi hẳn, lại thấy đỏ lên.
Cô đánh vào bả vai Chương Tự Chi, “Tên biến thái xấu xa này, anh đi nhanh đi.”
Chương Tự Chi sờ sờ mặt cô, lúc này mới quay người rời đi.
Lương Ninh Như không muốn nên cảm thấy có chút chán ghét, có chút khó chịu.
Nhưng cũng cảm thấy có chút hạnh phúc.
Chương Tự Chi gần như ngâm nga một bài hát suốt đoạn đường rồi lái xe về nhà tổ.
Ông Chương đang muốn lên lầu nghỉ ngơi, nhìn thấy anh liền vội vàng ngừng lại.
Chương Tự Chi hôm nay về nhà, trạng thái hoàn toàn không giống trước đây.
Vì thế ông liền cười, “Sao rồi? Chuyện ngày hôm qua tới tay rồi à?”
Lời này của ông có chút mơ hồ.
Chương Tự Chi cũng không biết cái mà ông gọi là đến tay kia, với cái đến tay của anh có cùng một ý nghĩa hay không.
Anh liền ậm ừ một tiêng, “Trước mắt là không chạy thoát.”
Ông gật đầu, “Kế tiếp anh có tính toán gì không? Người lừa được tới tay rồi, nên anh phải nhanh chóng quyết định, nếu không đợi khi cô nương nhà người ta phản ứng lại, bỏ chạy thì phiến phức.”
Lời nói mặc dù khó nghe, nhưng Chương Tự Chi cảm thấy rất có lý.
Đúng là, anh cũng có chút lo lắng, nếu như một ngày đầu óc Lương Ninh Như đột nhiên tỉnh táo, phát hiện anh vẫn như cũ là người thủ đoạn không ai thích, rồi cùng anh chia tay, như vậy coi như hỏng bét rồi.
Chương Tự Chi tranh thủ thời gian tiến đến trước mặt ông, “Vậy ba nói xem, con nên làm gì bây giờ, ba cho con vài ý kiến.”
Ông Chương nhìn anh có chút ghét bỏ, “Tôi nói nên làm cái gì là làm cái gì, là anh, anh muốn lấy vợ hay tôi muốn lấy vợ?”
“Con, đương nhiên là con rồi, ba cũng bao nhiêu tuổi rồi.” Chương Tự Chi trừng hai mắt, vẻ mặt khó hiểu.
Ông nhìn anh giống như nhìn một kẻ ngốc.
Năng lực hiểu của anh có phải có vấn đề rồi không?
Ông thở dài, “Đúng đúng đúng, là anh, anh muốn lấy vợ, người bây giờ cũng tìm được rồi, bước tiếp theo nên làm gì?”
Chương Tự Chi cau mày, tự hỏi lời nói của ông cụ ẩn chứa huyền cơ gì.
Ông thở dài, quyết định không so với kẻ ngốc, “Đương nhiên là lấy về nhà, lấy về nhà anh có hiểu không, anh cái đồ phế vật này, người đó để ở bên ngoài, thì không phải của anh, anh phải đem cô gái ấy cưới về đặt ở nhà, người này mới là của anh.”
Chuyện này cần ông phải nói rõ ràng như vậy hả, ông thật sự muốn trợn tròn mắt.
Chương Tự Chi đột nhiên như bừng tỉnh, đúng vậy, phải cưới về mới được.
Nhưng Chương Tự Chi cũng biết anh và Lương Ninh Như chỉ mới xác lập quan hệ, hiện tại mở miệng nói muốn kết hôn với người ta.
Không nói tới trong lòng Lương Ninh Như cảm thấy như thế nào, chính anh cũng cảm thấy đường đột.
Chương Tự Chi ngồi ở trên sô pha vỗ vỗ đùi, “Chuyện này quả thực phải làm càng sớm càng tốt, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, con phải làm người nhà của cô ấy nắm chắc trong tay mới được.”
Ba Lương đối với anh vẫn có chút không yên tâm, anh phải loại bỏ mọi băn khoăn của đối phương mới được, như vậy mới có thể mở đường cho những việc kế tiếp..