Đúng là có người đứng đợi ở chỗ công viên giải trí.
Người này thấy Chương Tự Chi tới thì nhanh chóng lại rồi đưa hai vé vào cửa cho anh ta trước, “Cậu chủ nhỏ, đây là vé mà anh muốn ạ.”
Chương Tự Chi lấy vé rồi nói một câu cảm ơn.
Anh ta nói cảm ơn làm cho người đưa vé phải kinh ngạc suýt thì rơi tròng mắt.
Cậu út nhà họ Chương trước kia tính tình như thế nào cơ chứ?
Anh ta sẽ lấy vé xong rồi không quên vỗ vào mặt người đưa vé hai cái.
Làm vậy xong rồi anh ta sẽ còn không quên trêu chọc một câu, “Ạnh bạn làm việc nhanh đấy chứ nhỉ.”
Hôm nay anh ta vậy mà lại đi cảm ơn.
Chắc là tên này hôm qua không uống thuốc rồi.
Người kia sững sờ ngơ ngác một chút sau đó vội vàng nói, “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đây là chuyện tôi nên làm.”
Chương Tự Chi gật đầu đầu với người kia một cái rồi dắt Lương Ninh Như vào công viên giải trí.
Lúc Lương Ninh Như đi ngang qua cũng nói một câu cảm ơn với người đưa vé.
Người kia cười ha hả gật đầu với Lương Ninh Như.
Thảo nào hôm nay cậu út nhà họ Chương đổi tính, hóa ra là có người đẹp đi theo bên cạnh.
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đi vào.
Bọn họ mua vé All-in-one nên có thể chơi bất kỳ loại trò chơi nào.
Lần trước anh ta tới đây cùng với Từ Giai Ninh cũng mua như vậy, chỉ là lúc đó tâm trạng của anh ta có lẽ hơi không tốt lắm nên thấy mấy trò chơi này anh ta cảm thấy rất bực bội.
Anh ta nghĩ mấy trò chơi này vừa trẻ con vừa nhàm chán.
Nhưng không biết vì sao nhưng bây giờ anh ta xem mấy trò chơi này lại đột nhiên cảm thấy đều muốn chơi thử xem như thế nào.
Chơi mấy trò mạo hiểm kích thích thì anh ta có thể nắm tay Lương Ninh Như cùng nhau hét lớn.
Chơi mấy trò nhẹ nhàng chậm rãi thì anh ta có thể ôm Lương Ninh Như từ từ trải nghiệm.
Ôi trời ạ, thời gian trôi qua sao mà hạnh phúc đến thế.
Lương Ninh Như nhìn quanh một lượt.
Thật ra cô ta cũng không thích mấy trò trẻ con kia lắm.
Cô ta là người có xu hướng chơi trò nào đó hơi kích thích một chút.
Cho nên cô ta hoàn toàn không cho Chương Tự Chi cơ hội đề nghị chơi trò gì mà đã trực tiếp lôi Chương Tự Chi đi về phía mấy trò chơi cảm giác mạnh.
Chương Tự Chi sững sờ, “Em thích chơi những trò này à?”
Lương Ninh Như chưa chơi lần nào nên cũng không biết, cô ta chỉ có thể nói, “Thử xem.”
Chương Tự Chi gật đầu, anh ta còn rất vênh váo nói, “Vậy anh đi với em, một mình em chơi một lát nhất định sẽ phải sợ hãi.”
Anh ta vừa mới nói ra không được bao lâu đã tự vả mặt.
Có lẽ Lương Ninh Như trời sinh là người gan lớn yêu mạo hiểm.
Cũng hoặc là nghề nghiệp lúc trước của cô ta cho cô ta rất nhiều can đảm.
Chơi xong hai cái trò chơi cô ta vẫn chưa thèm thở dốc, cả người vẫn còn khỏe re, nhìn qua cứ như một người bình thường chưa chơi cái gì vậy.
Nhưng Chương Tự Chi lại không ổn chút nào.
Cậu chủ út Chương trước kia sinh hoạt quá lười nhác, anh ta không phải làm cái gì quá sức, luôn sống an nhàn sung sướng cho nên cơ thể vẫn luôn ở vào trạng thái vô cùng bình ổn.
Cho nên mới chơi xong hai trò tàu lượn siêu tốc và trò đĩa bay thì hai chân anh ta đã mềm nhũn không đứng nổi.
Chương Tự Chi chống tay vào một cái cây bên cạnh lối vào của trò chơi để hòa hoãn một lúc lâu.
Sắc mặt của anh ta cũng thay đổi, tim đập nhanh cực kỳ.
Lương Ninh Như đi qua vỗ sau lưng Chương Tự Chi, “Không phải chứ? Anh lớn như vậy rồi mà còn sợ mấy trò này sao?”
Chương Tự Chi xua tay rồi cứng cổ không chịu thừa nhận, “Ai sợ? Không phải là anh đang sợ, anh chỉ là đột nhiên…”
Anh ta úp úp mở mở một tiếng rồi mới nói tiếp, “Anh chỉ là đột nhiên cảm thấy dạ dày không ổn lắm.
Cái tàu với đĩa bay kia cứ lên rồi xuống làm dạ dày anh hơi khó chịu thôi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh cười.
Cô ta biết Chương Tự Chi đang cố gắng vớt vát thể diện cho nên cũng không chỉ ra làm gì.
Nghỉ ngơi được một lát Lương Ninh Như muốn đi chơi trò chơi khác.
Cô ta cũng không cần Chương Tự Chi phải đi theo mình, Chương Tự Chi cứ chờ cô ta ở chỗ cửa cũng được.
Nhưng Chương Tự Chi lại không muốn như vậy, anh ta kiên trì đi theo, “Không được, anh phải ở bên cạnh em mới được.”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn anh ta, cô ta cũng không tiện nói thẳng ra là anh ta nhát gan nên cũng chỉ nói, “Không phải dạ dày của anh đang khó chịu sao? Anh cứ chờ ở đây là được rồi.”
Chương Tự Chi lắc đầu, “Mặc dù anh cũng biết em không sợ, nhưng lỡ như em sợ hãi nhưng anh lại không ở bên cạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu sau thì bật cười.
Cô ta đưa tay qua choàng qua tay Chương Tự Chi, “Đi thôi.”
Nửa người trên của Lương Ninh Như đều dựa vào cánh tay của Chương Tự Chi.
Mặc dù ánh mắt của cô ta nhìn về những người đang xếp hàng ở phía trước nhưng cô ta nói với Chương Tự Chi, “Vậy lát nữa chúng ta lại đi chơi trò khác đi.
Em thấy bên kia cũng có mấy trò nhìn vui vui, trước kia em cũng chưa chơi lần nào cả, lần này em muốn chơi chung với anh.”
Chương Tự Chi có chút nhịn không được giơ tay bẹo má Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như lập tức quay đầu nhìn anh ta rồi cười.
Nụ cười này thật sự khiến cho trái tim của Chương Tự Chi đập rộn ràng.
Anh ta trực tiếp nghiêng người qua hôn Lương Ninh Như một cái.
Lương Ninh Như bị hành động của anh ta làm cho sững sờ, sau đó cô ta vội vàng nhìn xung quanh một lượt.
Cô ta giơ tay đập vai Chương Tự Chi một cái, “Đang ở bên ngoài đấy, đồ lưu manh.”
Gò má của cô ta hơi đỏ, nhìn qua chính là cô ta cảm thấy ngại ngùng.
Cô ta phản ứng như thế này thật sự làm cho trong lòng Chương Tự Chi vô cùng ngứa ngáy.
Lúc trước người phụ nữ này cứ như một tên đàn ông vậy.
Bây giờ cô ta mới rốt cuộc có chút bộ dáng thẹn thùng nên có của phụ nữ.
Mặc dù Chương Tự Chi đã có mấy lần chơi trước làm cơ sở nhưng lần này chơi tim anh ta vẫn đập rộn lên như cũ, sắc mặt trắng bệch, lúc đi ra suýt thì nôn.
Anh ta khom người điều chỉnh hô hấp một lúc lâu mới ép được cái cảm giảm buồn nôn kia xuống.
Lương Ninh Như ở bên cạnh đỡ lưng cho anh ta.
Mặc dù bay giờ Chương Tự Chi nhìn rất chật vật nhưng lại khiến cho cô ta cực kỳ an tâm.
Người đàn ông này rõ ràng biết bản thân có thể chịu được đến đâu nhưng anh ta vẫn kiên trì đi theo cô ta.
Cho đến trước mắt thì anh ta vẫn đang khiến cho cô ta cảm thấy có thể dựa vào.
Chương Tự Chi nghỉ ngơi một lát thì hai người bọn họ đi mua nước rồi ngồi trên ghế dài ở một bên để nghỉ ngơi một chút.
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút rồi hơi ngả người vào ngực Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi vòng tay ôm cô ta vào lòng.
Trước đây hai người bọn họ đều chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ.
Lương Ninh Như tự bật cười một tiếng sau đó nói, “Em thật sự chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày em và anh sẽ đi đến bước này.
Chương Tự Chi anh có biết không? Lúc trước em vô cùng vô cùng ghét anh, thậm chí em còn nghĩ sau này có một ngày em vào tù gặp anh để cười nhạo anh một trận cho đã đời.”
Chương Tự Chi cười lên làm ngực nhấp nhô lên xuống.
Tay anh ta đang ôm Lương Ninh Như nhấc lên một chút sờ tai Lương Ninh Như, “Hóa ra hình tượng của anh ở trong lòng em trước kia tệ như vậy à.”
Lương Ninh Như rất thành thật nhẹ gật đầu, “Đúng vậy.”
Nhưng bây giờ lại cẩn thận xem lại Chương Tự Chi thì cô ta lại cảm thấy hình như anh ta cũng chưa làm cái gì quá đáng.
Cô ta dựa vào ngực Chương Tự Chi nhìn về phía trước.
Cách đó không xa cũng có một đôi người yêu đang vui cười ầm ĩ với nhau.
Lúc trước Lương Ninh Như thấy những cảnh như thế này cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ có lẽ cô ta cũng đang trải qua cảm giác này cho nên cô ta cảm thấy như bản thân mình cũng hiểu được cảm xúc của bọn họ.
Cô ta giơ tay ôm cổ Chương Tự Chi rồi sà vào ngực anh ta, “Thật ra đêm qua em còn đang nghĩ, sao thẩm mỹ của em lại đến mức như thế này được nhỉ? Sao em lại thích anh được cơ chứ?”
Chương Tự Chi bật cười ra tiếng, “Lúc trước em còn cho Lâm Sinh cơ hội nữa là, em thích anh không phải là một chuyện rất bình thường sao.”
Anh ta vừa nhắc đến Lâm Sinh là Lương Ninh Như không nói được gì nữa.
Quả thật bề ngoài của Lâm Sinh còn không bằng Chương Tự Chi.
Mà về tính cách hay bản chất con người thì càng không cầ phải nói, Chương Tự Chi có thể ném xa anh ta cả mấy cây số.
Chính xác thì phải nói là trước kia cô ta mắt bị mù còn bây giờ đã được nâng cao thẩm mỹ mới đúng..