Lương Ninh Như xoay người đi phòng bếp lấy chén đũa, lúc cô ta đi ra thì những người kia đã đi rồi.
Chương Tự Chi cầm chai rượu trong tay rồi lắc hai lần, sau đó anh ta bật cười ra tiếng.
Lương Ninh Như liếc chai rượu trong tay anh ta.
Cô ta cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chỉ hơi do dự một chút rồi quay lại phòng bếp lấy thêm hai cái ly.
Chương Tự Chi thấy vậy thì nhướng mày, “Trong nhà em mà còn có cả loại ly uống rượu vang này à? Lúc trước có uống với ai rồi à?”
Lương Ninh Như nở nụ cười, cô ta ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, “Trước đó có một lần đi làm nhiệm vụ gặp phải hiện trường lúc đó có chút thảm thiết, hơi ám ảnh đến mức gần một tuần em ngủ không ngon giấc cho nên đã mua một chai rượu vang để uống.
Mỗi lần trước khi đi ngủ uống một ly cho dễ ngủ.
Em chỉ uống một mình thôi.
Cái ly này cũng là mua đồ trong siêu thị, lúc đó họ bán theo cặp.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Ồ, được.”
Lương Ninh Như cũng có dụng cụ khui rượu vang cho nên anh ta cũng mở chai rượu luôn.
Sau đó anh ta rót cho mỗi người một ly.
Rượu vang này chắc cũng là lấy từ bên Club.
Không có đồ hớt bọt cho nên bọn họ để ở bên cạnh một lát đã.
Sau đó hai người bọn họ bắt đầu ăn cơm.
Lương Ninh Như thật sự rất đói, cô ta còn không thèm nói chuyện với Chương Tự Chi mà cúi đầu nhét đầy cái dạ dày trước đã.
Chương Tự Chi ăn được một lát thì nâng ly lên lắc với Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không để ý nhiều như vậy, cô ta nâng ly lên cụng ly với Chương Tự Chi sau đó một hơi uống hết.
Cô ta không hay uống rượu lắm nhưng mỗi lần uống rượu cũng rất lăn xả.
Chương Tự Chi cũng không nhắc nhở cô ta mà chỉ cười rót đầy ly cho Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng không thèm nhìn mà tiếp tục tập trung ăn.
Giữa buổi ăn Chương Tự Chi có cụng ly với cô ta mấy lần mà lần nào cô ta cũng uống một hơi cạn sạch.
Lương Ninh Như cũng không biết tửu lượng của cô ta là bao nhiêu, trước kia vì giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo nên cô ta rất ít uống rượu.
Ít ỏi mấy lần cô ta uống rượu cũng đều là trước khi đi ngủ mới uống, uống xong một ly là đi ngủ luôn.
Cho nên lúc còn tỉnh táo rốt cuộc cô ta có thể uống được bao nhiêu thì cho tới bây giờ cô ta cũng chưa thử qua lần nào.
Chương Tự Chi cong miệng từ từ nhấm nháp rượu.
Cho đến cuối cùng uống hết một chai rượu nhưng thật ra Chương Tự Chi chỉ uống có hai ly, còn lại tất cả đều vào bụng Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như cũng ăn gần no, gò má cô ta ửng đỏ, mắt cũng mông lung nhìn không rõ.
Chương Tự Chi ăn rất chậm rãi.
Anh ta vừa ăn vừa hỏi, “Em ăn no chưa?”
Lương Ninh Như vỗ trán, “Còn có thể ăn thêm chút nữa.”
Ồ, nói chuyện cũng không rõ ràng nữa rồi.
Chương Tự Chi suýt thì bật cười.
Anh ta gật đầu, “Ừ, vậy ăn nhiều thêm một chút, còn nhiều thức ăn lắm.”
Lương Ninh Như cũng gật đầu, chỉ là động tác của cô ta vô cùng chậm chạp, cô ta phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều.
Chương Tự Chi cũng không gấp gáp, anh ta cứ chậm rãi ăn cơm cho xong.
Lương Ninh Như đã dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Má của cô ta rất đỏ, nhìn qua không hiểu sao có chút ngốc.
Trong lòng Chương Tự Chi vô cùng ngứa ngáy.
Anh ta đứng dậy cất thức ăn thừa vào trong tủ lạnh sau đó qua đứng bên cạnh Lương Ninh Như, “Tiểu Như, em có muốn tắm trước rồi đi ngủ không?”
Một lúc lâu sau Lương Ninh Như mới mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi mấy giây rồi nói, “Được, tắm trước rồi ngủ tiếp.”
Nói xong cô ta chống bàn đứng lên rồi lảo đảo đi về phòng ngủ.
Cô ta lấy đồ ngủ để thay xong lại lảo đảo đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm nhỏ, Lương Ninh Như đi qua xả nước sau đó suýt thì ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm mà ngủ luôn.
Chương Tự Chi rất bất đắc dĩ, anh ta đi qua đỡ cô ta đứng lên, “Tiểu Như, hay là đi ngủ luôn đi được không?”
Lương Ninh Như đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta nhanh chóng xua tay, “Không, phải tắm trước.”
Nói như vậy xong cô ta cũng cúi đầu bắt đầu cởi quần áo.
Chương Tự Chi mím môi một cái nhưng cuối cùng anh ta vẫn buông cô ta ra rồi quay lưng đi.
Ông trời làm chứng, đúng là anh ta định làm chuyện xấu nhưng chuyện đến trước mắt anh ta lại cảm thấy bản thân khốn nạn quá.
Nếu anh ta thật sự nhân lúc Lương Ninh Như không tỉnh táo mà làm chuyện gì thì trước không nói Lương Ninh Như tỉnh lại sẽ làm gì anh ta, chính anh ta cũng cảm thấy anh ta làm như vậy là rất hèn hạ.
Cho nên Chương Tự Chi do dự một chút cuối cùng vẫn ra khỏi phòng tắm.
Lương Ninh Như cởi quần áo ra rồi ngồi vào bồn tắm, cô ta dựa vào đó rồi ngủ mất tiêu luôn.
Chương Tự Chi ở trong phòng khách dọn dẹp cho xong hết đồ trên bàn ăn sau đó mở TV ra xem thêm vài phút.
Cuối cùng anh ta lại tắt TV, anh ta thật sự xem không nổi TV nữa.
Suy nghĩ một chút anh ta lại đi qua cửa phòng tắm gõ một cái, “Tiểu Như, tắm xong rồi thì đi ngủ thôi.”
Không có tiếng gì trong phòng tắm.
Chương Tự Chi lại dùng thêm sức để gõ cửa, “Tiểu Như, em nghe thấy anh nói gì không? Em mà không nói gì là anh đi vào đấy.”
Anh ta chờ thêm vài giây nhưng bên trong vẫn không có tiếng động nào.
Chương Tự Chi hít một hơi thật sâu và đẩy cửa ra.
Lương Ninh Như dựa vào trong bồn tắm quay đầu sang một bên, cô ta đang ngủ thật yên bình.
Đôi mắt của Chương Tự Chi không dám chuyển động.
Anh ta bình tĩnh nhìn vào mặt Lương Ninh Như.
Cô ta thật sự đã uống nhiều quá.
Anh ta đi về phía bồn tắm và cố gắng hết sức để không chuyển ánh mắt sang một bên.
Lương Ninh Như đang ngâm mình trong nước như một nàng tiên cá.
Chương Tự Chi nhắm mắt lại rồi cứng ngắc ngồi xổm xuống.
Anh ta muốn xả hết nước trong bồn tắm.
Khi anh ta với tay vào trong bồn tắm thì không tránh khỏi việc chạm vào cơ thể bên trong bồn tắm.
Chương Tự Chi nhanh chóng rút tay lại cứ như bị bỏng vậy.
Sau đó anh ta phải dừng lại một lúc lâu mới dám với tay vào di chuyển người Lương Ninh Như một chút mới có thể mở van ở dưới đáy bồn tắm ra.
Lương Ninh Như không có phản ứng gì cả.
Chương Tự Chi lấy khăn tắm quấn cô ta lại rồi ôm cô ta ra khỏi bồn tắm sau đó lại bế cô ta vào phòng ngủ.
Sau khi anh ta đặt Lương Ninh Như lên giường là cô ta trực tiếp xoay người một cái rồi ngủ thiếp đi.
Cái này anh ta còn có thể nhìn sao?
Chương Tự Chi cảm thấy những hành vi vừa rồi của anh ta thực sự là tự đào hố chôn mình.
Anh ta đi lấy quần áo mà Lương Ninh Như đã chuẩn bị qua rồi cắn răng giúp Lương Ninh Như mặc vào.
Bộ đồ ngủ và váy ngủ ôm sát người.
Mặc xong hai cái này đầu Chương Tự Chi cũng đổ mồ hôi như suối.
Bây giờ anh ta chỉ muốn đánh cho bản thân mấy cái.
Đây không phải tự mình chuốc khổ vào thân à?
Chương Tự Chi lại đi thu dọn phòng tắm một chút.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi quyết định lại quay về trong phòng ngủ.
Anh ta đến tủ quần áo của Lương Ninh Như xem qua, quả nhiên toàn là quần áo của phụ nữ không có đồ của đàn ông.
Chương Tự Chi không có lựa chọn nào khác đành cởi áo khoác của mình sau đó kéo chăn chui vào nằm bên cạnh Lương Ninh Như.
Anh ta vòng tay ôm cô ta rồi tắt đèn.
Chỉ là, có một người phụ nữ nằm trong vòng tay anh ta như thế này thì bảo anh ta ngủ như thế nào được.
Anh ta hoàn toàn không ngủ nổi, trong lòng ngứa ngáy, trên tay cũng ngứa ngáy.
Anh ta chạm từng chút một từ lưng của Lương Ninh Như.
Lúc anh ta chạm đến chỗ vai cô ta thì đúng là anh ta còn định làm chút gì khác nhưng không biết vì cái gì anh ta lại không dám làm vậy với Lương Ninh Như.
Cuối cùng thì anh ta cũng rút tay lại.
Lương Ninh Như thì lại xoay người một cái rồi chui tọt vào trong ngực Chương Tự Chi.
Cô ta còn dúi vào ngực Chương Tự Chi mấy cái rồi nhấc chân đè lên chân Chương Tự Chi.
Nên nói cái gì về cái tư thế này đây?
Vốn dĩ Chương Tự Chi đã không ngủ được rồi thì bây giờ càng đừng hòng ngủ được.
Lần nay anh ta thật sự tát bản thân hai cái.
Đây không phải là những gì anh ta nghĩ đến lúc ban đầu.
Tại sao mọi thứ lại phát triển đến nước này cơ chứ?.