Trì Uyên đi tới bấm chuông cửa, Tử Thư lập tức bước ra.
Có vẻ như cũng vừa dọn dẹp xong.
Anh ta nhìn Cổ Tư ở phía sau Trì Uyên, “Cố Tiểu Tư, cô có thoải mái hơn không?”
Cổ Tư nhìn chằm chằm vào Tử Thư mất hai giây mới “ừm” một tiếng.
Quả thực là phản ứng rất chậm.
Tử Thư thở dài, “Cô đi ra ngoài một chuyển này đúng là khổ sở.”
Trì Uyên nhớ lại những gì mình đã làm với Cổ Tư ngày hôm qua.
Nếu không phải tại anh thì Cổ Tư đã không như thế này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, là do chính Cổ Tư đã uống quá nhiều và đi vào phòng tắm.
Là chính cô đứng dưới vòi hoa sen.Cô đã xối nước lạnh, có lẽ chuyện này không thể trách anh được.
Sau đó anh có chút mất kiểm soát, đây quả thực là vấn đề của anh.
Nhưng trong tình huống như vậy, đoán chừng người bình thường cũng không kiềm chế được.
Ba người bước vào thang máy, Cổ Tư đứng ở vị trí trong cùng, từ đầu tới cuối cô luôn giữ im lặng.
Cô nghiêng đầu, dấu vết trên cổ rất rõ ràng.
Trì Uyên nhìn lần thứ nhất cũng không dám nhìn lần thứ hai.
Quả thực ngày hôm qua anh không kiềm chế được, dấu vết đó rất nặng.
Tử Thư lại không chú ý nhiều như vậy, anh ta chỉ nhìn Cổ Tư rồi lại nhìn Trì Uyên, sau đó cố nén giọng nói, “Trông Cố Tiểu Tư bây giờ có vẻ như không vui.”Trì Uyên liếc nhìn Cố Tư qua khỏe mắt.
Thực ra có lẽ không phải là cô không vui, chắc chỉ là cơ thể vẫn chưa hồi phục.
Trì Uyên lên tiếng: “Có lẽ lát nữa ăn cơm sẽ tốt hơn.”
Ba người họ đến nhà hàng, trong lúc gọi món Cổ Tư cũng không nói gì.
Nhớ lại lần trước tới đây, Cổ Tư rất chủ động, hoàn toàn mang vẻ nhà giàu mới nổi.
Trong lúc gọi món, Tử Thư nhìn Cổ Tư, “Cố Tiểu Tư, cô muốn ăn gì.”
Cổ Tư chớp mắt, “Gì cũng được.”
Trì Uyên ở bên cạnh hơi nhíu mày.
Dáng vẻ này của Cổ Tư thực sự rất giống lúc chưa ly hôn.
Yên tĩnh, nghe lời, không nóng nảy, không hề có cảm giác tồn tại.Trì Uyên không biết tại sao trong người mình lại cảm thấy bực bội.
Không một chút mạnh mối, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cảm thấy không hài lòng.
Tử Thư lại không có cảm giác gì, sau khi gọi món cho cả Trì Uyên và Cổ Tư, anh ta đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Anh ta còn nhìn về phía Cổ Tư, “Hôm nay chúng ta sẽ không đi ra ngoài chơi nữa, ở đây nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày mai lên máy bay về nhà.
Cổ Tư “ừm” một tiếng, có lẽ cô cảm thấy phản ứng của mình có chút không thích hợp.
Nên sau đó cô gật đầu.
Trì Uyên cổ khiến ánh mắt của mình không nhìn Cổ Tư, khi nhìn cô, anh luôn có cảm giác trong lòng như bị một cục bông chặn lại.
Anh luôn có thể nghĩ về đoạn thời giansinh hoạt ngắn ngủi trong quá khứ.
Mà đoạn thời gian ngắn ngủi đó thật ra lại là thứ mà anh muốn quên nhất.
Trong bữa ăn, Cổ Tư không lên tiếng, Trì Uyên lại quen với việc im lặng, cho nên trên bàn ăn quả thực là vô cùng yên tĩnh.
Tử Thư cảm khái, “Cố Tiểu Tư bị ốm, chẳng còn ai trò chuyện với tôi nữa.”
Trì Uyên nói với giọng không nhẹ cũng không nặng, “Nếu cậu có thể dành hết tinh thần và sức lực trò chuyện của mình để làm việc, thì cậu đã không như bây giờ rồi.”
Tử Thư bĩu môi, “Khi làm việc tôi cũng rất chăm chỉ mà.”
Trì Uyên không nói nữa.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Trì Uyên lấy thuốc hạ sốt ra đưa cho Cổ Tư, “Uống thuốc.”
Cố Tư rất nghe lời, cô vừa nhận đã nuốtluôn, ngay cả nước cũng không uống.
Tử Thư trợn tròn mắt, Trì Uyên thì dừng động tác lại.
Anh có chút bất lực, đưa chiếc cốc bên tay Cổ Tư cho cô, “Uống nước.
Cổ Tư không nhìn Trì Uyên mà chỉ uống nước.
Thực sự là vô cùng nghe lời, ngoan đến nỗi khiến người ta cảm thấy bất thường.
Tử Thư có chút lo lắng, “Không lẽ là bị sốt đến ngốc luôn rồi?”
Trước đây, khi Cổ Tư nghe thấy câu này thì chắc chắn cô sẽ cãi lại, nhưng hôm nay thì không, cô không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Trì Uyên thở dài một hơi, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, “Đi thôi, trở về đi.”
Ba người trở về phòng.
Cố Tư đi tới ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết cô nhìn thấy gì mà dường như đã thất thần.
Tử Thư tiến đến trước mặt Trì Uyên, “Có.
phải hôm qua anh gắt dóng với có ấy hay không? Anh nhìn xem cô ấy bị anh làm cho sợ rồi này.”
Trì Uyên nở nụ cười chế nhạo, anh chỉ híp mắtnhìn Cố Tư.
Cố Tư vẫn giữ động tác này cho đến khi thuốc phát huy tác dụng mới có chút buồn ngủ.
Cô riằm xuống và nhắm mắt lại: Tử Thư nhìn bóng dáng của Gố Tư, “Trước đây cô ấy cũng thế này à?”
Thế những trước khi bệnh đau dạ dày phát tác, rõ ràng cô không như vậy.
Hay là hôm qua bị sốt đến nỗi nóng đầu luôn rồi?
Trì Uyên không:nói lời nào, anh đâu biết: trước đây cô như thế nảo.
Trong một năm hai người ở bên nhau, dường như cô chưa bao giờ bị bệnh.
Ít nhất thì anh chưa từng thấy cô bị bệnh.
- ---------------------------.