Hiếm khi Lương Ninh Như nổi tính tám chuyện, cô hỏi Chương Tự Chi chuyện Cố Tư với Ninh Tôn, hai người rốt cuộc có khúc mắc gì.
Ba người dường như mới chỉ quen biết nhau trong một thời gian ngắn.
Có thể cảm giác được đây là một mối tình tay ba trong sáng, đầy hấp dẫn.
Làm cho người không muốn tám chuyện như Lương Ninh Như cũng muốn tìm hiểu.
Thật ra, Chương Tự Chi cũng biết không nhiều.
Anh dựa lưng vào ghế salon theo tóc của Lương Ninh Như: “chắc là sau khi Cố Tư ly hôn Trì Uyên thì biết Ninh Tôn, sau đó, thông qua Ninh Tôn thì anh cũng biết cô ấy, tính cách của Cố Tư rất thoải mái, khẩu vị lại hợp anh, nên quan hệ khi đó của ba người bọn anh rất tốt.”
Chương Tự Chi thở dài: “sau này, anh mới biết Ninh Tôn có tâm tư với Cố Tư, Ninh Tôn là người tương đối hướng nội, cậu ấy có rất nhiều ưu tư, nhưng cũng không bộc bạch ra ngoài cho người khác biết, tôi cảm thấy, lúc đầu Cố Tư chắc là cũng không biết, sau này, Trì Uyên hối hận, quay trở lại tìm Cố Tư, anh nhìn được, Cố Tư với Trì Uyên vẫn còn tình cảm, nên rất rõ ràng, Ninh Tôn đã thua trận này.”
Chương Tự Chi chép chép miệng: “chuyện tình cảm này, không thể nói trước được, nếu như Cố Tư với Ninh Tôn ở cùng, anh thấy cuộc sống của cô ấy sẽ trôi qua cực kì như ý, không nói là sẽ tốt hơn ở cùng với Trì Uyên, nhưng nhất định cũng không kém bây giờ, trên lý thuyết thì anh thiên vị Ninh Tôn hơn.”
Nhưng chuyện bây giờ không phải cứ dựa theo suy nghĩ của người khác mà được, vì vẫn còn tình cảm, không bỏ được mà Cố Tư vẫn đi theo Trì Uyên.
Cũng may, bây giờ hai người họ đang hạnh phúc.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, vị trí của Cố Tư trong lòng Trì Uyên, Trì Uyên như bây giờ cũng không phụ lòng Cố Tư.
Nhưng mà, mỗi lần nghĩ tới những chuyện trước kia, Chương Tự Chi đều cảm thấy tiếc nuối thay Ninh Tôn.
Cũng không biết, nếu Ninh Tôn cố gắng thêm chút nữa, có đưa Cố Tư về được hay không.
Nhưng mà bây giờ đều đã muộn rồi, Cố Tư và Trì Uyên đều đã có con rồi.
Tất cả khả năng bây giờ là không thể.
Lương Ninh Như ở bên cạnh, thở dài một cái: “Anh nhìn Cố Tư với Trì Uyên bây giờ thật hạnh phúc, đổi một góc nhìn mà nói, kết cục bây giờ cũng rất tốt.”
Chuyện tình cảm, mỗi một góc nhìn, cảm giác sẽ không giống nhau.
Đứng ở góc độ Ninh Tôn, đây là một chuyện đáng tiếc.
Nhưng đứng ở góc độ này, đây là kết cục tương đối viên mãn.
Lương Ninh Như không tự chủ được nghĩ tới Từ Giai Ninh.
Chuyện tình yêu sợ nhất là mối quan hệ tam giác, bởi vì dù cố gắng cân bằng như thế nào, vẫn sẽ có một bên bị thương.
Chuyện nói đến bây giờ, không còn cách nào nói tiếp.
Chương Tự Chi vuốt tóc Lương Ninh Như, lòng không thoải mái cùng xem phim.
Cuối cùng, Chương Tự Chi mở miệng: “Được rồi, thời gian không còn sớm, em đi ngủ sớm đi.”
Lương Ninh Như đứng dậy khỏi ghế salon, ừ một tiếng, sau đó bước về phía phòng ngủ, nhưng mà không đi được mấy bước, ở phía sau, Chương Tự Chi bước mấy bước, đuổi kịp.
Anh kéo cánh tay Lương Ninh Như, hơi dùng lực một chút, kéo cô vào trong lòng.
Sau đó một tay ôm eo cô, một tay vòng lên cổ, kéo cô lại, trực tiếp hôn lên môi.
Lúc đầu Lương Ninh Như sợ hết hồn, nhưng sau đó thì kịp phản ứng lại, biết chuyện gì đang xảy ra thì cả người như mềm nhũn ra.
Cô vòng tay qua, ôm lấy eo Chương Tự Chi, giống như đang đáp lại anh.
Vậy là hai cứ thế mà ôm hôn nhau.
Chương Tự Chi cảm thấy không ổn, vội vàng buông cô ra trước khi Lương Ninh Như tự đẩy.
Anh chậm mấy hơi: “Không được, không thể tiếp tục nữa, nếu vẫn còn tiếp tục thì tối nay anh không ngủ nổi mất.”
Lương Ninh Như nghe thấy anh nói như vậy, cười.
Cô coi anh như trẻ nít, xoa xoa mấy cái lên đầu Chương Tự Chi: “Vậy anh tắm một cái rồi đi ngủ đi.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm cô mấy giây, hai tay nâng mặt cô, dùng sức hôn thêm một cái: “Đúng là đồ không có lương tâm, không đau lòng cho anh chút nào hết vậy.”
Lương Ninh Như vỗ lên cánh tay Chương Tự Chi một cái: “đồ lưu manh này, anh muốn em đau lòng cho anh như thế nào?”
Chẳng lẽ phải làm chuyện gì đó mới là đau lòng.
Tên đàn ông chó má này, trong đầu toàn những thứ bậy bạ này.
Lương Ninh Như hừ một tiếng yếu ớt, xoay người trở về phòng.
Bên kia, Chương tự Chi cũng không còn cách nào khác, đi tắm nước lạnh một lúc cho tỉnh táo rồi cũng chỉ có thể nằm xuống.
Lương Ninh Như vốn không phải người lạ giường thì không thể ngủ, nhưng bây giờ, chuyển đến một nơi ở mới, hình như cô có chút không ngủ được.
Tắt đèn xong, hai mắt cô mở lớn, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Ngày kia, ông Chương cùng với cô ba nhà họ Chương đến nhà cô chơi.
Tính cách người nhà họ Chương có chút nóng nảy, dễ đoán được, nếu như họ nói chuyện gộp lại, chuyện của cô cùng Chương Tự Chi chắc chắn sẽ được ấn định.
Trước đây, Lương Ninh Như cũng nghe người ta, vội vàng kết hôn.
Coi mắt xong, cảm thấy hai bên ổn ổn rồi hạ quyết định, sau đó làm lễ đính hôn, tiếp đó cũng đến chuyện kết hôn.
Cô từng cảm thấy, việc mù quáng đưa bản thân ra để kết hôn như vậy là một hành động không có lý trí, ngu xuẩn.
Nhưng mà bây giờ, thật ra hai người cô cùng Chương Tự Chi xác nhận cũng không bao lâu.
Nếu thực sựu được ấn định, ấn định kết hôn, tính qua tính lại thì thời gian chuẩn bị cũng chỉ có hai tháng là nhiều nhất, cũng coi như là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
Lương Ninh Như giơ tay lên che mặt, nhưng mà, sao cô lại có cảm giác, cô là Chương Tự Chi đã ở bên nhau lâu rồi vậy, như là mấy năm.
Cô cảm thấy, cô và Chương Tự Chi đã hiểu đối phương rồi, đủ để chống đỡ cho cuộc hôn nhân sắp tới.
Cái này có phải hay gọi là tiêu chuẩn kép hay không?
Nghĩ tới chuyện này, Lương Ninh Như cảm thấy cực kì ngượng ngùng.
Cô ở trên giường, lăn qua lăn lại một lúc mới ngủ được.
Nhưng khi trời vừa sáng, cô đã tỉnh dậy ngay.
Bên ngoài không có tiếng động gì, chắc là Chương Tự Chi vẫn đang ngủ.
Lương Ninh Như đứng dậy đi rửa mặt, sau đó cô mở cửa, đi ra phòng bếp.
Trong tủ lạnh rất đầy đủ, không thiếu thứ gì, hiếm khi cô có hứng thú, cũng không ngại phiền phức, bắt đầu nấu cháo, bánh kếp, trứng chần nước sôi, xúc xích chiên với sữa bò nóng.
Trước đây, Lương Ninh Như không phải là một người có tính kiên nhẫn như vậy, cô chỉ tùy tiện nấu mì nếu không thì ra luôn bên ngoài ăn.
Lương Ninh Như ở trong phòng bếp, bận bịu đi ra đi vào một lúc thì Chương Tự Chi cũng dậy.
Lúc Chương tự Chi từ trong phòng bước ra thì ngửi thấy ngay mùi thơm.
Anh nhìn sang phía phòng bếp, Lương Ninh Như cổ đeo tạp dề vòng qua tóc, phía sau lưng buộc lỏng lẻo, đang đứng cạnh bàn bếp, chăm chú làm bánh kếp.
Trước đây, không phải anh chưa từng thấy Lương Ninh Như nấu cơm, nhưng mà những lần trước đây, đều cảm thấy không đẹp bằng bây giờ.
Chương Tự Chi bước mấy bước loạng choạng đến cửa phòng bếp.
Anh tựa lên khung cửa, nhìn Lương Ninh Như với khuôn mặt ôn nhu: “Cục cưng, sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Lương Ninh Như sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng cũng nhếch lên: “Đổi chỗ ở, có chút không ngủ được, anh đi rửa mặt đi, có cơm ăn đây rồi.”
Chương Tự Chi đi tới, ghé vào mặt Lương Ninh Như hôn một cái, sau đó mới xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Lương Ninh Như sờ lên mặt mình, cả người tỏa ra cảm giác cực kì nhẹ nhàng.
Chương Tự Chi rửa mặt rất nhanh, sau đó trở về phòng thay một bộ quần áo.
Lúc anh ngồi xuống bàn ăn, cũng vừa lúc Lương Ninh Như chuẩn bị xong chén đũa.
Chương Tự Chi nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn trước mặt: “thịnh soạn như vậy sao.”
Lương Ninh Như cười một tiếng: “Hiếm khi có tâm tình.”
Chương Tự Chi ngước lên nhìn cô: “Có phải ở cùng với anh rất hạnh phúc không?”
Lương Ninh Như ngạc nhiên một chút, cười to một tiếng: “Sao anh tự luyến như vậy, từ trước đên giờ anh cũng như vậy sao? Nếu em sớm biết như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý về ở chung với anh.”
Chương Tự Chi uống một ngụm sữa bò: “Dễ dàng đồng ý? Em như vậy mà coi là dễ dàng đồng ý sao? Rõ ràng là anh phải cố gắng hết sức mà.”.