Lương Ninh Như và Chương Tự Chi ở phương diện này đều xem như là những người mới.
Đừng nhìn thấy bình thường ngọt ngào dính vào nhau như vậy, nhưng tới lúc thật sự làm chuyện này, điểm yếu của hai người liền bộc lộ ra hết.
Trong lòng Lương Ninh Như có hơi run rẩy, nhưng không phải bởi vì việc này xảy ra sớm phá vỡ kế hoạch của cô.
Trải qua ngày hôm qua và chuyện cầu hôn ngày hôm nay, cô cũng xem như nhận thức chính xác Chương Tự Chi rồi.
Cô cũng không phải là là người có tư tưởng quá cố chấp, không muốn xảy ra chuyện này sớm cũng là vì sợ không có đường lui thôi.
Nhưng bây giờ, cô đã chẳng thèm để ý tới đường lui hay cái gì nữa.
Chương Tự Chi cũng không tốt hơn chỗ nào so với cô.
Trước đây anh ngay cả một cảnh nhỏ cũng chưa được xem, hiểu biết học được thật sự là có hạn.
Lúc này, sự phát triển lại bị hạn chế, trên thực tế có thể sử dụng không nhiều lắm.
Vốn Lương Ninh Như vô cùng căng thẳng, kết quả bây giờ đột nhiên có chút muốn cười.
Chương Tự Chi có hơi không nhịn được, cúi đầu dùng sức hôn cô: “Xem thường anh hả?”
Không phải xem thường, mà là đột nhiên Lương Ninh Như cảm thấy hiểu biết trước đây đối với Chương Tự Chi vẫn là có chút sai lệch.
Với cái tính tình này của anh, ngày hôm qua thật sự ra ngoài tìm, không chừng còn bị đối phương ghét bỏ vô cùng ấy chứ.
Những căng thẳng ban đầu của Lương Ninh Như bởi vì nghĩ đến việc này, đã hoàn toàn biến mất, chỉ mơ hồ rất muốn cười.
Chương Tự Chi nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Em chịu đựng chút nhé.”
Lương Ninh Như còn trả lời một câu vâng.
Chỉ là một lúc sau….
Sẽ hơi đau một chút hả?
Lương Ninh Như cảm thấy Chương Tự Chi hẳn là thật sự cái gì cũng không hiểu, mới có thể qua loa, sơ sài hình dung như vậy.
Nhưng sau khi thành công, hai người đều thở phào một hơi, cũng con mẹ nó xem như là thành công rồi.
Lần này nếu không thành công, không những Chương Tự Chi mất mặt, mặt của Lương Ninh Như cũng không biết để đâu nữa.
Đã lớn như vậy rồi, lại có thể ngay cả bản năng nguyên thủy nhất của con người còn có thể học không xong, lời này nói ra có khi bị người ta cười chết mất.
Chương Tự Chi hôn lên má của Lương Ninh Như, giọng nói có hơi khàn khàn: “Yêu em.”
Lương Ninh Như vẫn còn đang rất đau đớn, nhưng nghe thấy lời này vẫn cong môi: “Em cũng yêu anh.”
Lời nói ngọt ngào tình cảm thế này, nếu là trước đây, Lương Ninh Như nhất định nói không nên lời.
Nhưng lời âu yếm này dùng trong tình cảnh bây giờ, lại hết sức thích hợp.
Chỉ là Chương Tự Chi vẫn như cũ không nắm được điểm cốt yếu, thanh thế lớn lại qua loa chấm dứt.
Chương Tự Chi cảm thấy có hơi không nhấc nổi đầu lên, giọng nói của anh trầm thấp, không chế không được lại bổ sung cho mình: “Lần đầu tiên đều như vậy hết, không tin em đi hỏi người khác xem.”
Lương Ninh Như đẩy anh ra một chút, liền bật cười: “Em đi hỏi người khác, em hỏi ai hả?”
Chương Tự Chi lật người nằm ở bên cạnh cô, lôi chăn lại đắp lên cho hai người, đoán chừng là thật sự quá mất mặt, một câu cũng không nói nữa.
Lương Ninh Như cảm thấy có hơi khó chịu, vẫn là giãy dụa đứng lên, muốn đi tắm rửa.
Chương Tự Chi tuy rằng chưa từng ăn qua thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy thế nào, nhưng phong độ thân sĩ nên có vẫn phải có.
Anh đứng lên ôm Lương Ninh Như đi và phòng tắm, xả nước giúp cô tắm rửa.
Lương Ninh Như không được tự nhiên lắm.
Cho dù vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, bây giờ cả người đều không mặc gì, bị nhìn như vậy, vẫn như trước có hơi xấu hổ.
Chương Tự Chi lại giống như đã vượt qua một cánh cửa lớn, suy nghĩ lập tức tiến vào một phạm vi khác, tự nhiên giống như trước đây chuyện này anh đã làm vô số lần.
Hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó trở lại giường.
Lương Ninh Như có hơi mệt mỏi, tuy vừa rồi bản thân cũng chẳng phải làm gì.
Cô còn trở người, tìm một tư thế thoải mái, cuộn tròn trong lồng ngực Chương Tự Chi, chầm chậm ngủ thiếp đi.
Chương Tự Chi lại có chút ngủ không được, thật sự là cảm thấy mất mặt.
.
Truyện Gia Đấu
Lần đầu tiên mong đợi lâu như thế, lại có thể kéo dài không quá mười phút.
Lương Ninh Như ngủ một mạch đến buổi chiều, chủ yếu vẫn là bởi vì tối hôm qua không ngủ được, bây giờ cố gắng ngủ bù lại một chút.
Sau khi tỉnh lại Chương Tự Chi cũng không ở bên cạnh.
Cô cào cào tóc, đi tìm một bộ đồ ngủ mặc lên, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Chương Tự Chi đang ngồi trên ghế sopha, một tay kẹp điếu thuốc lá, một tay đang cầm điện thoại kề sát tai, không biết là ai gọi điện thoại đến.
Lương Ninh Như đứng ở cửa, chợt nghe thấy anh nói: “Vâng, ngày đó tốt, con cảm thấy được, ngày đó đi.
Thời gian khúc sau thì xa quá, không được.”
Bên kia không biết nói cái gì, Chương Tự Chi lại nói: “Đúng, con nói với ba đúng là con đang sốt ruột.
Đừng nói như kiểu ba không nóng lòng được ôm cháu nội.”
Lương Ninh Như lập tức liền hiểu ra đây là ý gì.
Cô đi tới gần Chương Tự Chi, đi đến trước mặt Chương Tự Chi mới nhìn thấy cô, anh vội càng dập điếu thuốc, còn dùng tay phẩy phẩy.
Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh Chương Tự Chi, không lên tiếng.
Chương Tự Chi giơ tay ôm lấy cô, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, chọn ngày tháng đầu tiên đi, không cần ngày thứ hai.
Mời nhiều người một chút, dùng nhiều tiền một chút, cũng không gấp như vậy.”
Ông Chương ở bên kia dường như thở dài: “Cũng không biết con vội vàng cái gì nữa.”
Chương Tự Chi chỉ cười cười, rồi cúp điện thoại.
Lương Ninh Như nhìn anh: “Chọn được ngày rồi?”
Chương Tự Chi ngả lưng về phía sau ghế sopha, ừ một tiếng.
Ông Chương tìm một vị đại sư tình toán ngày lành tháng tốt.
Đại sư đưa ra hai ngày, cái đầu tiên là một tháng sau, cái thứ hai là nửa năm sau.
Ý của ông Chương là, muốn chọn cái thứ hai.
Chương Tự Chi muốn làm hôn lễ thật long trọng, đương nhiên giai đoạn chuẩn bị thời gian sẽ rất lâu.
Một tháng mà nói, ông sợ quá gấp gáp, không đạt được yêu cầu của Chương Tự Chi.
Nhưng Chương Tự Chi làm sao chờ được đến nửa năm sau, anh còn hận không thể kết hôn ngay ngày mai.
Lương Ninh Như dựa vào ngực anh: “Thật sự là em cũng không sốt ruột đâu.”
Chương Tự Chi mỉm cười: “Là anh sốt ruột, là anh không nhịn được muốn cưới em về nhà.
Anh luôn sợ hãi em đang trải qua thời kỳ mới mẻ.”
Lương Ninh Như tức giận nhéo nhéo khuôn mặt anh: “Không được nói nữa, không được nhắc lại chuyện này nữa.”
Chương Tự Chi quay đầu hôn hôn lên tay cô.
Trên tay Lương Ninh Như còn đeo chiếc nhẫn kim cương mà Chương Tự Chi cầu hôn, nói thật lòng, viên kim cương này có hơi khoa trương.
Người bình thường nhất định sẽ không đeo hằng ngày.
Lương Ninh Như mở tay ra: “Viên kim cương này có phải là to quá rồi không?”
Bình thường làm việc nhất định sẽ không thuận tiện.
Tâm tư của Chương Tự Chi đã không còn ở trên chiếc nhẫn nữa rồi, anh theo tay của Lương Ninh Như hôn lên, một đường từ cánh tay hôn đến hai má, sau đó là khóe môi: “Hôm nào dẫn em đi mua cái nhỏ hơn một chút, em muốn kiểu gì, chúng ta liền đổi thành kiểu đó.”
Nói xong lời này cũng không cho Lương Ninh Như cơ hội trả lời.
Anh trực tiếp hôn lên, phủ kín môi cô.
Vốn là chỉ cần một chút lửa liền đốt nóng thân thể.
Vừa rồi mới được nếm trải tư vị tình ái lần đầu tiên, bây giờ làm sao có thể khống chế được.
Sau đó Lương Ninh Như liền muốn khóc.
Cô cho rằng mười phút là thời gian vô cùng bình thường, thì ra đó là chưa thật sự phát huy hết sức lực.
Cô mơ mơ hồ hồ, từ ghế sopha lại được Chương Tự Chi ôm về phòng.
Giọng nói của Chương Tự Chi vô cùng rõ ràng, còn mang theo một chút đắc ý: “Nào nào, lấy di dộng ra, chúng ta tính giờ.”.