Ngày hôm sau Lương Ninh Như theo Chương Tự Chi về nhà tổ.
Bốn cô con gái nhà họ Chương đều không ở đây, chỉ có ông Chương được một người giúp việc dìu, đang tản bộ ở trong sân.
Nhìn thấy hai người cùng nhau quay về, ông bật cười ngay lập tức, ông vẫy tay với hai người: “Mau tới đây, nhanh lên.
Bác vừa đoán hai đứa hôm nay sẽ về đây, bác đã bảo phòng bếp chuẩn bị xong món ăn rồi, buổi trưa ở đây ăn cơm đi.”
Lương Ninh Như nắm tay Chương Tự Chi, cũng mỉm cười dịu dàng đi tới.
Ông Chương nhìn Lương Ninh Như chăm chú, cũng không biết có phải mình đã lớn tuổi hoa mắt rồi hay không, luôn cảm thấy Lương Ninh Như khang khác so với trước đây.
Trước đây toàn thân đều mang theo một sự quật cường không thể nói rõ, mà bây giờ cả người đều mang theo sự dịu dàng.
Lương Ninh Như đi tới thay người giúp việc, đỡ ông Chương về phòng khách.
Chương Tự Chi cười toe toét, vừa đặt mông xuống ghế sopha, liền mở miệng hỏi ông chuyện thu xếp hôn lễ.
Ông vô cùng ghét bỏ anh, quay đầu nhìn Lương Ninh Như phàn nàn: “Làm sao cháu chịu đựng được nó thế? Bác nói với cháu, nếu bác là một cô gái, cho dù đời này bác không ra ngoài, bác cũng nhìn không vừa mắt nó.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh chẹp miệng: “Nếu ba là một cô gái, đời này con cũng không cưới.
Con cũng không chướng mắt ba đâu.”
Ông Chương giơ tay chỉ Chương Tự Chi, biến oán giận thành tố cáo với Lương Ninh Như: “Cháu xem xem, cháu phải quản lý nó.
Có ai nói chuyện với ba mình như thế không hả?”
Lương Ninh Như cong môi, cười ngượng ngùng.
Người giúp việc bưng hoa quả và trà trái cây tới, Lương Ninh Như nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Người giúp việc bị dọa cho giật mình, vội vàng xua tay: “Không cần cảm ơn đâu ạ.
Đây là việc tôi nên làm.”
Ông Chương nhìn Lương Ninh Như, thật sự càng ngày càng hài lòng.
Ông quay đầu nói với Chương Tự Chi: “Nếu anh cứ muốn làm hôn lễ gấp gáp như vậy, thì ảnh cưới cũng đi chụp sớm đi.
Sau đó ở đây còn phải làm thiệp mời.
Hai đứa có thời gian thì tính toán mời họ hàng và bạn bè thế nào đi.
Ta sẽ thống kê lại cho.
Chương Tự Chi gật đầu: “Vâng, hai ngày nữa con sẽ làm ra rồi đưa cho ba.”
Sau khi nói xong Chương Tự Chi lại bảo: “Tạm thời kết hôn ở nhà tổ đi, nhưng hai chúng con khẳng định là không ở đây đâu.
Nói với ba trước, đừng có đến lúc đó chúng con không về ba lại nhắc đến.”
Ông cười cười: “Biết rồi, hai đứa muốn sống thế giới của hai người, chê ông già này chướng mắt chứ gì.
Trong lòng tôi đã sớm chuẩn bị rồi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh có hơi xấu hổ, nhưng Chương Tự Chi lại một chút phản ứng cũng không có, không mảy may mềm lòng.
Sau đó ông Chương lại nhắc đến công việc của Lương Ninh Như.
Chủ yếu là cảm thấy đang chuẩn bị hôn lễ, phòng tập thể hình hẳn là không thể trông nom được.
Cho nên ông đề nghị, hay là trước tiên cứ từ chức, cũng không phải bắt cô phải làm bà chủ gia đình.
Chờ đến khi tất cả công việc ở đây đã xong xuôi, cô muốn đi làm lại cũng được.
Mấy thứ như công việc thì ở nhà họ Chương không cần lo lắng gì hết.
Trong tay bốn cô con gái nhà họ Chương đều có công ty, tùy ý sắp xếp cho cô chức vụ đều có thể.
Lương Ninh Như cười nói: “Không sao đâu ạ.
Cháu ở phòng tập thể hình dù sao cũng xem như là một bà chủ nho nhỏ, cũng không cần phải đúng giờ đi làm chấm công.”
Ông gật gật đầu: “Nếu cháu có gì khó khăn thì cứ nói, chúng ra đều là người một nhà, đừng ngại gì cả.”
Mấy người nhà họ Chương đã sớm xếp cô vào trong phạm vi người nhà rồi.
Chương Tự Chi ở bên cạnh híp mắt nâng chân lên, nghĩ đến một chuyện khác: “Ba có phải tìm đại sư kia tính cho con một chút, khi nào đi lấy chứng nhận kết hôn thì có thể ban phúc cho hai chúng con bên nhau thật dài lâu không?”
Ông Chương ở bên cạnh vẻ mặt co rút: “Anh còn mê tín hơn cả tôi đấy.”
Lương Ninh Như cười lắc lắc đầu, cũng thật sự hết cách với anh.
Chương Tự Chi cong môi, nhìn Lương Ninh Như: “Thời gian gần đây, em có cảm thấy ngày nào tương đối tốt lành không?”
Lương Ninh Như nghĩ đến ngày tháng một chút, thật sự là cũng không có ngày nào đặc biệt có ý nghĩa.
Vì thế cô mở miệng: “Tùy ý đi, sao cũng được.”
Cô nói như vậy, Chương Tự Chi liền tranh thủ mở miệng: “Vậy ngày mai đi, ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận trước.”
Giỏi thật, Lương Ninh Như cũng không biết nói gì mới được nữa.
Tuy biết anh có chút nóng lòng, nhưng thế này cũng không khỏi quá nóng vội rồi đấy.
Ông Chương ở bên cạnh thở dài: “Anh có thể bình tĩnh một chút hay không? Anh thế này tôi cũng mất mặt theo đấy.”
Chương Tự Chi thì chẳng thấy mất mặt chút nào: “Con sốt ruột lấy vợ về, có gì không đúng đâu chứ.
Con thế này là nóng lòng chịu trách nhiệm với cô ấy, ba phải khen con đó.”
Ông nhìn Lương Ninh Như, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lương Ninh Như ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt tươi cười.
Cô rất thích cách ở chung của mấy người nhà họ Chương, không có nhiều quy củ như vậy, làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Ba người liền cứ ngồi trên ghế sopha nói chuyện phiếm đến tận bữa trưa.
Người giúp việc đi tới, nói là đã chuẩn bị xong rồi, Lương Ninh Như vội vàng đứng dậy, đỡ ông Chương.
Ông cười haha, tay để ở trên cánh tay của Lương Ninh Như: “Công bằng mà nói, thẳng nhóc này nhà bác không xứng với cháu.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh hừ một tiếng: “Ba ở trước mặt vợ con nói xấu con, có phải là đã quên con còn đang đứng ở đây hay không hả?”
Ông Chương cười khẽ: “Nhìn xem, còn không nói được lời thật thà nào để nghe nữa.”
Ba người ngồi bên bàn ăn, một bàn đồ ăn, Lương Ninh Như không khỏi cảm thán, đây chính là cuộc sống của người có tiền.
Chương Tự Chi đã thăm dò sở thích của Lương Ninh Như rồi.
Anh trực tiếp đứng lên mang đồ ăn mà Lương Ninh Như yêu thích, đem đến trước mặt cô.
Ông Chương ở bên cạnh nhìn anh: “Anh có cần ân cần như vậy hay không?”
Chương Tự Chi không thèm ngẩng đầu: “Vợ con con đương nhiên phải chăm sóc rồi.”
Ông Chương nhăn mày: “Sao tôi cảm thấy hôm nay anh tới đây là diễn yêu đương cho tôi xem?”
Chương Tự Chi cười mờ ám: “Giờ ba mới nhìn ra sao?”
Lương Ninh Như nhẹ nhàng vỗ cánh tay anh, giọng nói mang theo ý cười: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Mọi ngày ở nhà tổ trong bữa cơm cũng chỉ có một mình ông Chương thôi.
Bốn cô con gái nhà họ Chương sẽ tranh thủ thời gian quay về, nhưng đều có gia đình của chính mình, cũng có công việc của riêng mình, thật sự không có cách nào làm được mỗi ngày đều về nhà tổ ở bên cạnh ông Chương.
Ông Chương đã lâu lắm rồi không được vui vẻ như thế này.
Mặc dù lời nói Chương Tự Chi ông đều không thích nghe, nhưng ông vẫn vô cùng vui vẻ, cả bữa cơm đều cười cười.
Thật ra Lương Ninh Như có thể nhìn ra, sự giáo dục của nhà họ Chương đối với con cái rất tốt.
Từ trong lời nói đến cử chỉ của ông Chương và Chương Tự Chi có thể nhận ra, cuộc sống của bọn họ cũng như bao gia đình khác, trên người cũng không mang theo cái mác quý tộc nhà giàu.
Trước đây Lương Ninh Như phá án, cũng đã từng tiếp xúc với rất nhiều người có tiền.
Có vài người gia cảnh thật sự rất tốt, chỉ là cũng không tốt tới mức làm cho tất cả mọi người nhìn thấy đều sinh ra sự ngưỡng mộ.
Nhưng cái sự kiêu ngạo của những người đó thật sự là có đủ.
Mấy cái quy củ trên bàn ăn nếu liệt kê ra, một trang giấy A4 còn có thể viết hết, cách nói chuyện cũng quen thói miệng đầy lời hách dịch.
Không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng mỗi lần Lương Ninh Như tiếp xúc với những người như vậy, đều không thích nổi.
Có thể có liên quan đến nghề nghiệp rèn luyện hằng ngày, cô nhìn người chưa bao giờ phân ba bảy loại, liền cũng không thích những người tự cho mình ở vị trí cao hơn người khác.
Vì thế bây giờ cô gặp mấy người nhà họ Chương lại càng yêu thích.
Có thể chính xác là người giàu có, nhưng so với người bình thường lại còn thật lòng hơn..