Ở bên kia Lương Ninh Như chuẩn bị lễ cưới, ở đây bụng Cố Tư cảm nhận được cơn đau càng ngày càng rõ ràng.
Cô nằm trên giường bệnh còn có chút tự trách mình, nói rằng gặp trúng ngày kết hôn của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như thì cô lại chuyển dạ, không thể nào đến tham dự lễ cưới, vô cùng áy náy.
Trì Uyên ngồi ở bên giường cầm tay cô, vẫn luôn an ủi cô, nói là đã gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, bên đó cũng không để ý nhiều, bảo cô chăm sóc tốt cho mình.
Đứa bé này mới là chuyện lớn, đến lúc lễ cưới xem video cũng được, đứa bé không thể chờ đợi được.
Cố Tư sờ bụng, cử động đứa bé này rất rõ ràng, ở trong bụng chuyển động không ngừng.
Cô rít lên vì đau: “Đứa nhóc này, tại sao lại gấp gáp không kịp chờ đợi như vậy, chậm thêm một ngày ra không được sao?”
Trì Uyên bật cười: “Có thể nó cũng muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt.”
Bác sĩ lại đi đến kiểm tra chọ,Cố.Tự,tử,cung
vẫn chưa mở, loại tình huống,này.chỉ,có.thể
từ từ chờ đợi...
Cố Tư nghiêng người nằm trên giường…
bệnh, khó chịu lầm bẩm.
Trì Uyên cũng không chịu nổi, ở bên cạnh
sốt ruột theo.
Không đến một lúc, Phương Tố và Trì Cảnh
đến, trong tay xách túi lớn túi nhỏ.
Vừa rồi Cố Tư và Trì Uyên đến tương đối
gấp gáp, cũng không mang theo cái gì.
Phương Tố đem khăn mặt và chậu rửa mặt
đến, Trì Uyên chủ động nhận lấy, đi đến
phòng vệ sinh mở nước, lau mặt lau tay cho
Cố Tư.
Phương Tố kéo ghế qua, ngồi bên cạnh:
“Thả lỏng một chút, đừng căng thăng, càng
căng thẳng càng cảm thấy khó chịu.”
Phương Tố hiểu việc sinh con có bao nhiêu
khổ cực, lúc sinh Trì Uyên, bà cảm thấy.
mình cũng như là đi dạo một vòng cửa quỷ.
môn quan mới trở về được.”
Cô muốn ngủ thiếp đi, ngủ rồi cơn đâu sẽ không còn nữa.
Nhưng bụng động đậy thế này, sao có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ được.
Cô nằm một lúc rồi trở người, cứ nằm một lúc lại trở người.
Trì Chúc ở bên cạnh đợi hơn nửa tiếng, điện thoại không ngừng reo lên, đều là bên công ty gọi điện thoại đến, có rất nhiều việc đợi ông xử lý.
Sau đó ông không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với Phương Tố có việc thì gọi điện thoại cho ông, ông về công ty một chuyến.
Phương Tố bảo ông không cần lo lắng, còn trêu chọc nói lúc mình sinh con không thấy Trì Chúc quan tâm như vậy.
Trước khi Trì Chúc rời đi, vẫn nói với Cố Tư một tiếng: “Tiểu Tư, con thả lỏng một chút, càng căng thẳng thì càng đau.”
Cố Tư thực sự đã đau đến mới không còn nhẫn nại gì nữa, nhưng đây dù sao cũng là Trì Chúc, cô cũng không thể dùng thủ đoạn đối phó với Trì Uyên lên người Trì Chúc được.
Thế nên chỉ có thể nói được một tiếng: “Biết rồi.”
Đợi Trì Chúc đi rồi, Phương Tố đi qua, lấy một quả táo từ từ gọt vỏ,.
Trì Uyên ở bên cạnh nắm tay Cố Tư, nhìn chằm chằm Cố Tư.
Phương Tố hạ thấp giọng nói với anh: “Đừng có căng thẳng như vậy, con càng căng thẳng, đứa bé càng căng thẳng, thả lỏng một chút, có lẽ hôm nay con có thể nhìn thấy con của con.”
Nói như vậy Trì Uyên không căng thẳng nữa, liền biến thành kích động.
Hôm nay có thể nhìn thấy đứa bé rồi, càng nghĩ càng vui.
Đối với đứa bé này, anh thật sự đã bắt đầu mong đợi từ khi Cố Tư chưa mang thai.
Anh rất muốn có một đứa con của mình và Cố Tư.
Phương Tố cắt quả táo đã gọt vỏ xong thành từng miếng, rồi lấy tăm cắm lên: “Tiểu Tư, ngủ rồi sao? Không thì con ăn chút hoa quả, có thê ăn một chút hoa quả sẽ dễ chịu hơn.”
Cố Tư vốn dĩ chưa ngủ, chậm rãi mở mắt ra, nhìn đồ trong tay Phương Tố, ngồi dậy rất khó khăn.
Nhưng còn chưa kịp cầm tăm, trong dạ dày nổi lên từng cơn.
Cô xua tay đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ghé vào bồn rửa tay, “ọe” một tiếng nôn ra.
Lúc này Trì Uyên bị dọa sợ hãi, nhanh chóng bấm chuông, gọi y tá vào.
Y tá bên kia đi đến rất nhanh, Trì Uyên đều biến sắc: “Tại sao cô ấy nôn rồi?”
Y tá đi đến xoa lưng Cố Tư, hỏi đơn giản hiện tại cô cảm thấy như thế nào, sau đó rất kiên nhẫn giải thích với Trì Uyên: “Những người khác nhau có phản ứng đau khác nhau, có thể cơn đau xuất hiện và kèm theo nôn mửa, không có cách nào khác, nếu cô ấy muốn nôn, hãy để cô ấy nôn ra.”
Y tá nói như vậy, Trì Uyên mới hơi yên tâm một chút.
Cố Tư đứng ở bồn rửa tay, trong dạ dày vô cùng cuồn cuộc.
Buổi sáng cô hoàn toàn không ăn gì, bây giờ nôn hết ra dạ dày co rút hơi đau.
Phương Tố đi đến, giặt khăn mặt cho cô, Cố Tư lau mặt rồi xoay người trở lại giường, nhưng nằm không được bao lâu, cảm giác đó lại đến.
Cô chạy đến phòng vệ sinh ghé vào bồn rửa tay lần nữa, “ọe ọe” nôn ra.
Trì Uyên ở bên cạnh vô cùng khó chịu, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có chút chân tay lóng ngóng.
Muốn khó chịu thay cho Cố Tư, nhưng hoàn toàn không có cách nào.
Phương Tố đi theo qua vỗ nhẹ lưng Cố Tư.
Sau khi Cố Tư nôn xong, ngẩng đầu nhìn mình ở trong gương, nước mắt đầm đìa: “Thật khó chịu.”
Phương Tố gật gật đầu: “Mẹ hiểu mẹ hiểu, nhịn thêm chút nữa, đứa bé sinh ra rồi sẽ tốt thôi.”
Sắc mặt Cố Tư vàng như nến, xoay người trở lại giường.
Hiện tại làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô liền trừng mắt: “Nhưng đứa bé,này,lúc
nào mới có thể đi ra? Con rất sợ, liệu có,
phải càng lúc càng đau không? Hiện tại con
đau đến mức một chút cũng không chịu
được.”
Phương Tố không cách nào nói với cô, về
Sau sẽ càng đau hơn.
Trì Uyên ngồi ở bên cạnh, nắm tay cô: “Nếu
em đau thì đánh anh đi.”
Cố Tư híp mắt nhìn Trì Uyên, hừ lạnh một
tiếng.
Mặc dù cô đau, những vẫn có lý trí, bảo cô
đánh Trì Uyên, cô không thể ra tay được.
Cứ giày vò như vậy một lúc, thì đến trưa.
Trì Uyên gọi điện thoai cho Chương Tự Chi,
hỏi anh ta lễ cuối tiến hành như thể nào rồi.
Chương Tự Chi bên đó nói chuyện đều có
chút cà lăm, nhưng thấy được là vô cùng
kích động, anh ta nói lập tức sẽ đi thảm đỏ.
Trì Uyên cười: “Chúc mừng nha.”
“Một lát nữa có lẽ tôi phải chúc mừng anh rồi.” Chương Tự Chi mở miệng nói.
Trì Uyên cười nhàn nhạt: “Có thể sẽ vậy.”
Nói chuyện điện thoại không quá lâu, bên kia Chương Tự Chi chuẩn bị đi thảm đỏ.
Trì Uyên cất điện thoại, vừa xoay người thì nhìn thấy Cố Tư đang nhìn anh: “Hôn lễ lão Chương tiến hành như thế nào rồi?”
Trì Uyên mỉm cười: “Sắp đi thảm đỏ rồi.”
Đi thảm đỏ là một thời khắc nổi bật, Cố Tư lại tiếc nối lần nữa: “Thật đáng tiếc, không xem được rồi.”
Phương Tố ở bên cạnh nói: “Con có nhớ những gì đã xảy ra lúc lễ cuối của chính con không?”
Cố Tư vẫn còn tâm tư để nói đùa, cong khóe môi: “Chuyện đó không nhớ rõ lắm, con chỉ nhớ rõ những chuyện mẹ tìm lỗi sai của con thôi.”
Câu này vừa nói ra mọi người đều bật cười.
Cố Tư mỉm cười đưa tay đỡ bụng, cười vài tiếng như thế cơn đau lại chuyển đến.
Nụ cười trên mặt Cố Tư ngay lập tức biến mất, cô trở người: “Quá đau khổ rồi.”
Trì Uyên ngồi ở bên cạnh thực sự không biết làm như thế nào để có thể khiến cô dễ chịu một chút, anh chỉ có thể xoa cánh tay từng cái từng cái Cố Tư..