Cố Tư ăn một chút nên hơi có sức, cô ngồi trên giường nói chuyện phiếm với Lương Ninh Như.
Cô hơi tiếc nuối vì không thể tham gia đám cưới của Chương Tự Chi, cô hỏi Lương Ninh Như lung tung này kia, hỏi cô ta lễ cưới có long trọng hay không, trong lễ cưới có phần nào thú vị hay không.
Lương Ninh Như bật cười, “Giờ tôi nhớ lại lễ cưới mà đầu óc còn quay mòng mòng đây này, hôm qua lăn qua lộn lại mãi đến nửa đêm mới xong, càng về sau tôi càng chết lặng.”
Bản thân cô ta cũng không phải kiểu người hướng ngoại, có nhiều người hò hét ầm ĩ như vậy rất dễ khiến cô ta đau đầu.
Hôm qua lúc kết thúc hôn lễ về nhà cô ta vẫn còn vô cùng nhức đầu, cô ta đau đầu đến mức không còn cách nào khác đành phải uống thuốc giảm đau.
Sau đó Lương Ninh Như cảm thán, “Cũng may đời này chỉ cưới một lần, thêm một lần nữa tôi chịu không nổi mất.”
Cố Tư bật cười ha ha, “Chắc là Lão Chương muốn cho cô một hôn lễ cả đời khó quên.”
Lương Ninh Như gật đầu, đúng là rất khó quên.
Bây giờ nghĩ lại nếu lúc đầu cô ta mà biết hôn lễ lắm chuyện như vậy thì cô ta nhất định phải bảo Chương Tự Chi giảm tải quy trình.
Thật là quá mệt mỏi.
Chẳng qua có sao nói vậy, hôm qua làm lễ cưới hoành tráng như vậy cũng đúng là làm cô ta được nở mày nở mặt một phen.
Những hàng xóm láng giềng trong thôn cô ta đến tham dự đám cưới ngày hôm qua thì thấy ai cũng chúc cô ta nhiệt tình, trong lời nói ý nịnh nọt rất rõ ràng.
Lúc trước làm sao mấy người đó có thể xuống nước như vậy được, chẳng qua bọn họ thấy cô ta thật sự cưới được một người chồng giàu có, hơn nữa địa vị của cô ta trong nhà họ Chương cũng rất có tiếng nói cho nên mới thấy người sang bắt quàng làm họ vậy thôi.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.7
khép lại được.
Sau đó không biết ai bắt đầu truyền ra từ chỗ khách mời, bọn họ nói nhà họ Chương cho lễ nạp tài là 888 vạn vì muốn một con số may mắn tạo điềm lành.
Hai món này cộng lại làm cho tổng số tiền cao hơi làm người kinh hãi.
Mặc dù Lương Ninh Như cũng bị giật nảy mình, nhưng nói thật cô ta càng cảm thấy được một niềm vui không thể kiểm soát.
Tất cả những người đang chờ xem trò cười của cô ta giờ đây đã phải trở thành trò cười.
Những người tung tin đồn thất thiệt về cô ta trong thôn giờ đã thành tin đồn trong miệng người khác.
Cố Tư quay đầu nhìn Chương Tự Chi đang ở chỗ cái nôi rồi hạ giọng xuống, “Các cô cũng nhanh sinh một đứa đi, cô nhìn Lão Chương kìa, anh ấy nhìn con nhà người khác mà nhìn đến mắt sắp rơi luôn, cô tranh thủ thời gian sinh một đứa cho anh ấy đi.”
Lương Ninh Như cũng thuận lời Cố Tư quay đầu nhìn sang.
Chương Tự Chi đứng bên cạnh cái nôi, anh ta rõ ràng muốn sờ mặt em bé một cái nhưng lại không biết nên sờ như thế nào.
Mấy giây sau Lương Ninh Như mới trả lời một câu, “Hôm qua ba mẹ tôi cũng nói chuyện sinh con.
Thật ra tôi cũng muốn có con nhưng thực lòng tôi càng muốn tận hưởng thế giới riêng của hai người trước đã.”
Ánh mắt của Cố Tư rơi vào trên người Trì Uyên ở một bên.
Trì Uyên kéo một cái ghế ngồi bên cạnh cái nôi, anh chăm chú nhìn vào đứa trẻ đang nằm giữa nôi, một nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt.
Cố Tư ừ một tiếng, “Như vậy cũng được, các cô mới kết hôn thì đúng là nên quấn quýt nhau một chút, không giống như tôi với Trì Uyên nhìn là thấy ghét, phải có đứa nhỏ ở giữa làm điều hòa.”
“Thôi cô dẹp cho tôi nhờ, lúc Trì Uyên nhà cô xem cô thì trong mắt toàn là trái tim bay lên ấy.” Lương Ninh Như ở bên cạnh trêu ghẹo.
Cố Tư cười, nghĩ một đằng nói một nẻo, “Nói lung tung nữa.”
Cố Tư nói chuyện với Lương Ninh Như một lát lại thấy buồn ngủ, dù sao đêm qua cô hầu như không ngủ được chút nào.
Bây giờ cô ăn no, căng da bụng chùng da mắt lại thấy buồn ngủ không chịu được.
Lương Ninh Như dìu và đặt cô nằm xuống, cô ta nói cô không cần phải tiếp đãi ai cả, muốn ngủ thì cứ ngủ đi.
Cố Tư ngáp một cái, “Vậy tôi không nói với cô nữa, chờ tôi khỏe hơn thì chúng ta lại tụ tập một bữa cho ra trò.”
Nói xong, cô tự mình tìm một tư thế thoải mái rồi đắp chăn lên trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Toàn bộ thời gian mang thai cô đều không thể ngủ cho tử tế, bây giờ được dỡ hàng ra thì cô cảm thấy cả giấc ngủ cũng khác với trước kia rất nhiều, muốn thoải mái bao nhiêu thì có bấy nhiêu thoải mái.
Những người xung quanh cũng nhìn thấy Cố Tư đã ngủ, bọn họ lần lượt nhẹ giọng nói, chỉ ngắm đứa trẻ đang nằm trong nôi.
Em bé giữa chừng có kêu nhỏ mấy lần, sau đó y tá tới nói là có thể cho em bé uống chút nước ấm trước.
Phương Tố khá thành thạo trong việc chăm con nên bà ta lập tức đi hòa nước ấm rồi cẩn thận từng li từng tí đút cho em bé uống.
Em bé vẫn còn chưa biết ngậm bình sữa, đặt núm vú vào miệng rồi mà em bé còn không biết nên ngậm như thế nào.
Chương Tự Chi ở bên cạnh bật cười ra tiếng, “Xem kìa, em bé vẫn đang ngơ ngác kìa.”
Trì Uyên dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt em bé.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.8
Trì Cảnh chỉ ở ban đầu vào phòng nhìn thoáng qua em bé một lần rồi sau đó vẫn luôn ở bên ngoài hành lang như thế này.
Trì Uyên thật sự không nghĩ ra đến tột cùng anh ta đang không được tự nhiên cái gì, hoặc là nói anh ta đang không cam tâm cái gì.
Sau khi nhà hai từ chối lời đề nghị của ông cụ thì anh ta, Cố Tư và nhà hai lại không có bất cứ mối quan hệ nào khác nữa.
Kể cả sau đó anh ly hôn rồi tái hôn với Cố Tư cũng chỉ là chuyện của riêng hai người bọn họ mà thôi.
Trong quá trình đó cũng không có bóng hình Trì Cảnh xuất hiện.
Cho nên anh ta thật sự không cần phải vẫn luôn tỏ thái độ như vậy.
Sau khi nhà hai, nhà ba rời đi, Trì Uyên nhanh chóng quay lại trong phòng, anh đi nhìn Cố Tư một chút.
Cố Tư ngủ rất ngon, làn da của cô bắt đầu dần trở nên hồng hào.
Bà cụ cũng đang ngồi bên cạnh cái nôi.
Bà cụ hiện đã ổn định, bà cụ chỉ cười không nói lời nào.
Cố Tư ngủ hơi lâu, cô vừa mở mắt cũng sắp đến chạng vạng tối rồi.
Cô lại đói, lúc cô ngồi dậy đã thấy Phương Tố đang ôm em bé, vẻ mặt đầy yêu thương.
Bà cụ vẫn chưa về nhà, bà cụ vẫn đang nằm chợp mắt một chút bên chiếc giường dành cho người nhà ở bên cạnh.
Trì Chúc và Trì Uyên đều không ở trong phòng, không biết bọn họ đã đi đâu.
Phương Tố vừa quay đầu đã thấy Cố Tư tỉnh, bà ta nhanh chóng đặt em bé vào nôi, “Hồi nãy có mang canh tới, con ăn cái này trước đi đã.”
Bà ta dọn một cái bàn nhỏ cho Cố Tư, bên cạnh còn có bát canh sườn nóng hổi trong hộp giữ nhiệt.
Bà ta lấy một bát canh ra cho Cố Tư, ánh mắt Cố Tư hướng về phía nôi, “Mẹ, mẹ ôm em bé qua con xem một chút.”
Phương Tố cười ha hả nhanh chóng ôm em bé lại cho Cố Tư, “Vừa nãy có thức rất lâu, nó cứ mở mắt thao láo.
Mẹ cũng không biết nó có nhìn thấy con không nữa, dù sao mắt cứ đảo liên hồi.”
Cố Tư vừa chợp mắt đã cảm thấy đứa trẻ có chút khác trước, ít nhất là không đến nỗi nhăn nheo..