Ngày hôm sau, Cố Tư lại gọi đến Lương Ninh Như thêm một cuộc điện thoại.
Bây giờ cô ấy vẫn đang trong thời gian ở cữ, không thể đi ra ngoài, thế nên muốn mời Lương Ninh Như đến nhà chơi.
Vốn dĩ Lương Ninh Như cũng không có việc gì để làm, thế nên vừa nghe thấy Cố Tư nói đến vấn đề này, tâm trí cô lập tức nhớ đến hình ảnh bé con vừa mới chào đời của Cố Tư, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, “Được, để tôi thu xếp mọi chuyện xong sẽ đến ngay.
”
Chương Tự Chi ngồi bên cạnh Lương Ninh Như, anh bĩu môi, “Cô ấy có mời anh không?”
Mắt Lương Ninh Như chớp chớp, hình như đúng là Cố Tư không nhắc đến chuyện này thật.
Tuy vậy, cô vẫn khoác lấy tay Chương Tự Chi, nói, “Không phải mời em cũng chính là mời anh hay sao? Hai chúng ta đã bao giờ tách nhau ra đâu?”
Nói thì nói thế nhưng tâm trạng của Chương Tự Chi vẫn không tốt lên nổi, “Đúng là Cố Tiểu Tư càng ngày càng xem nhẹ anh.
”
Lương Ninh Như chọc chọc vào phía sau lưng Chương Tự Chi, nhỏ giọng thì thầm, “Anh nói xem sao anh lại trở nên hẹp hòi như thế hả? Có một tí chuyện cũng phải so đo cho bằng được.
”
Chương Tự Chi như có như không hừ một tiếng, không nói câu nào.
Không chỉ tính tình của ông Chương ngày càng trẻ con mà ngay cả tính tình của Chương Tự Chi cũng trở nên như vậy.
Sáng ngày hôm đó, Chương Tự Chi tự mình lái xe đưa Lương Ninh Như đến nhà tổ nhà họ Trì.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.
com để ủng hộ team dịch.
9
còn ở bệnh viện nhỉ?”
Phương Tố ở bên cạnh gật đầu đồng ý, “Còn không phải sao, trẻ con bằng tuổi này phát triển rất nhanh, có thể nói là mỗi ngày mỗi khác ấy chứ.
”
Lúc này Chương Tự Chi mới đi vào sau, khuôn mặt anh tối sầm.
Cố Tư nhìn thấy bộ dạng ủ dột của anh, không nhịn được cười lớn.
Trì Uyên ở bên cạnh cũng nhếch môi muốn cười, “Tự Chi, cậu đang tức giận cái gì sao?”
Chương Tự Chi trả lời, “ Người xấu, mấy người đều là người xấu.
”
Cố Tư tựa đầu lên vai Trì Uyên, “Ôi chao, anh xem biểu cảm của lão Chương kìa, buồn cười chết mất, chắc là ngày hôm qua anh ta phải nín nhịn lắm nhỉ?”
Chương Tự Chi mím môi, im lặng không nói lời nào đi đến trước nôi em bé.
Tầm mắt của bé con đang dõi theo Lương Ninh Như, đồng tử đen lấy, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Thật ra, Lương Ninh Như vẫn chưa có quá nhiều cảm nhận sâu sắc về việc mình mang thai, nhưng khi cô nhìn thấy bé con ở trước mặt, trong lòng cô đột nhiên lại có một loại cảm xúc không tên trỗi dậy.
Cô đặt hai tay lên bụng mình, ở đây cũng có một sinh mệnh bé bỏng đang được hình thành, không lâu sau này nó sẽ đến với cô, ở trước mặt cô bập bẹ từng tiếng đầu tiên, quơ quơ hai tay, vẫy đạp đôi bàn chân nhỏ bé của nó với cô.
Dường như có những thứ vốn dĩ vô hình đang dần dần trở nên hữu hình trong thế giới của cô.
Phương Tố cũng biết Lương Ninh Như đang mang thai, bà vội vàng sai người làm mang lên một ít nước nho, bà nói, “Cái này có tác dụng giảm ốm nghén đấy, cháu uống một chút đi.
”
Lương Ninh Như không chơi với bé con nữa, đi tới ngồi xuống sô pha, “Thời gian đầu thật sự có cảm giác giống như đang bị tra tấn vậy.
”
Cố Tư gật đầu đồng tình, “Đúng là rất khó chịu.
”
Nói xong, Cố Tư lại nhìn về phía Chương Tự Chi, “Chắc là lão Chương rất vui.
”
Chương Tự Chi không hề che giấu tâm trạng vui sướng của mình, “Đương nhiên là vui rồi, tâm trạng của A Uyên lúc cô sinh ra bé con như thế nào thì tôi cũng giống thế thôi.
”
Cố Tư quay đầu thoáng nhìn qua Trì Uyên, Trì Uyên gật đầu đáp, “Giống như lúc em được lên làm mẹ vậy đấy, dù đàn ông hay phụ nữ đều có cảm giác như nhau.
”
Đôi mắt Cố Tư khẽ chớp, thành thật trả lời, “Nói thật thì lúc bé con vừa mới chào đời, em không hề có cảm giác gì cả, có thể là vì lúc đó em chưa kịp tiếp nhận thân phận mới của mình.
”
Lương Ninh Như nghe vậy nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy, cô biết đến khi nào tôi mới nhận ra thân phận của bản thân đã thay đổi rồi hay không? Chính là khi tôi vừa thấy được bé con của hai người đấy.
”
Mọi người hi hi ha ha hàn huyên với nhau được một lúc thì đột nhiên cơn buồn nôn của Lương Ninh Như ập đến.
Phương Tố lập tức đi đến cạnh cô, “Uống một ít nước nho đi, mặc dù nó không thể đẩy lùi hoàn toàn cơn buồn nôn nhưng cơ thể cô sẽ cảm thấy được xoa dịu phần nào.
”
Lương Ninh Như một hơi uống hết ly nước trái cây, không biết có phải là vì tâm lý bị tác động hay không mà cô thật sự cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.
Cố Tư lại nhìn Chương Tự Chi, cô hỏi anh, “Đã thông báo tin tốt này cho Ninh Tôn chưa?”
Chương Tự Chi khẽ ừ, “Cô còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chuyện này, cô cố ý lừa tôi.
”
Dứt lời, Chương Tự Chi nhìn về phía Trì Uyên, “Anh có thể quản lí vợ mình một chút hay không? Sao mà anh lại có thể hùa theo vợ mình làm việc xấu thế hả?”
Lông mày Trì Uyên khẽ nhướng, “Nói cứ như địa vị trong gia đình của cậu thì cao lắm?!”
Chương Tự Chi bị anh ta làm cho câm nín, không đáp trả được câu nào.
Quả thật, vị trí của Lương Ninh Như và Cố Tư ở trong nhà rất giống nhau, đều là người làm chủ gia đình.
Trên cơ bản là Chương Tự Chi và Trì Uyên không có cách nào phản kháng.
Chương Tự Chi chừng chờ một lúc rồi mới nhắc đến Ninh Tôn, anh nói rằng, dạo gần đây công việc của Ninh Tôn rất bận rộn, có lần hai người họ đi theo Ninh Tôn đến vài nơi, hầu như Ninh Tôn không hề nghỉ ngơi, chỉ có thời gian ban đầu mới rút ra được nửa ngày đi chơi cùng bọn họ, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.
com để ủng hộ team dịch.
10
Anh cảm thấy Ninh Tôn thật cô đơn.
Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh cũng không nhịn được nói, “Anh ấy bây giờ cứ như một người cha già đang lo lắng rằng con trai mình bị ế ấy, chỉ cần xung quanh Ninh Tôn xuất hiện bất kì một người phụ nữ nào, anh ấy cũng cảm thấy người nọ có thể ở bên Ninh Tôn.
”
Chương Tự Chi không phủ nhận bản thân có suy nghĩ như vậy, chẳng qua từ trước đến nay xung quanh Ninh Tôn không hề có người phụ nữ nào, thế nên cô trợ lý nhỏ kia quả thực là một cơ hội tốt.
Mặc dù Chương Tự Chi và Ninh Tôn đã quen biết rất nhiều năm nhưng đến khi tự mình đếm thật kỹ những người phụ nữ đã xuất hiện trong cuộc đời của Ninh Tôn, anh mới phát hiện ra, số lượng lại chẳng quá mười ngón tay.
Trước đây chỉ có Cố Tư, ấy vậy mà sau đó Ninh Tôn lại đem lòng yêu cô ấy.
Cho nên bây giờ trong cuộc sống của Ninh Tôn khó khăn lắm mới xuất hiện thêm một người con gái khác, Chương Tự Chi nghĩ, có khi lần này trái tim của Ninh Tôn sẽ rung động một lần nữa.
Bé con nằm trong nôi tựa như cảm nhận được sự chú ý của mọi người đã không còn ở trên người mình, chợt oe oe khóc lớn.
Bảo mẫu nhanh chóng bước đến, ôm đứa bé ra khỏi nôi, “Bé con còn nhỏ như vậy mà đã biết nhiều chuyện rồi.
”
Quả nhiên, bảo mẫu vừa ôm đứa trẻ đi đến bên cạnh Cố Tư, bên đây nhiều người khiến bé không còn khóc nữa, đôi mắt đen láy hết nhìn đông lại ngó tây.
Phương Tố ôm lấy đứa trẻ, “Trẻ con bây giờ rất thông minh, mấy đứa trẻ hồi xưa không biết chuyện sớm như thế này đâu.
”
Cố Tư dựa vào người Trì Uyên, cô nói, “Thông minh cũng tốt, sau này sẽ ít gặp chuyện phiền phức hơn.
”
Trì Uyên cúi đầu nhìn Cố Tư, không đồng ý với ý kiến này, “Em nói như vậy, chẳng lẽ trong cuộc sống của em đã gặp phải rất nhiều chuyện không tốt sao?”
“Đúng là em đã gặp rất nhiều chuyện không tốt.
” Cố Tư nói tiếp, “Để tôi kể cho mọi người nghe, đêm qua tôi đã có một giấc mơ, tôi nằm mơ thấy lúc bản thân vừa mới gả cho Trì Uyên, mỗi khi anh ấy về nhà đều không thèm liếc nhìn tôi một cái, cơm tôi nấu cho anh ấy, anh ấy cũng không ăn, ôi chao, những điều đó khiến tôi cảm thấy rất tức giận.
”
Trì Uyên ngồi bên cạnh nhịn không được trừng mắt, “Chẳng trách sáng nay vừa mới thức dậy Tiểu Tư đã nổi trận lôi đình với tôi, tôi hỏi cô ấy làm sao thế, cô ấy còn không thèm trả lời.
”
Cố Tư lại tiếp tục kể về giấc mơ đó, “Tôi còn mơ thấy cảnh anh ấy đề cập đến chuyện ly hôn với tôi.
”
Chương Tự Chi cảm thấy có phần tò mò, vội vàng hỏi hai người, “Thế lúc đầu hai người muốn ly hôn với nhau đã nói những gì?”.