Ba Lương đã đoán được những người này đến làm gì, vẻ mặt ông ta vẫn không thay đổi mà xua tay nói: “Tôi thì có đường nào? Tôi qua đó cũng chỉ là ăn rồi nằm chờ chết.
Vợ chồng chúng tôi là nhờ phúc của con gái mới sung sướng được như vậy chứ làm gì có tài mà làm được như thế? Chúng tôi đã ở trong thôn nhiều năm như vậy, các ông các bà cũng đâu phải mới quen tôi.”
Mẹ Lương ở bên cạnh nói tiếp, “Chúng tôi cũng kiểu không khác mấy so với khi ở nhà, chỉ là ăn rồi nằm ở lại trong nhà vậy thôi chứ có con đường nào.”
Những người hàng xóm còn chưa chịu từ bỏ ý định, có người lại gần hỏi, “Ông bà không có nhưng con rể có không phải sao?”
Mẹ Lương đảo mắt nhìn căn phòng của Lương Ninh Như một chút, “Bà nghĩ nó ngày nào cũng đi làm à? Nó cũng nằm ở nhà y chang chúng tôi thôi, người ta có vốn có của, tiền đều mang đi đầu tư rồi nhận phần trăm hoa hồng.
Bà mà đi hỏi nó làm gì nhiều tiền, làm gì mau có tiền thì có lẽ nó còn không biết nhiều bằng bà đâu.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.17
Ba Lương ngẩng đầu nhìn những người hàng xóm xung quanh, “Bây giờ mà muốn kiếm nhiều tiền thì phải đầu tư vào giai đoạn trước rất nhiều, loại gia đình chúng ta sao có thể có đủ vốn.
Bọn toàn đầu tư những chuyện nguy hiểm cao, hở một cái là lỗ mấy chục mấy trăm vạn, mấy nhà chúng ta mà thật sự bị lỗ như vậy thì có người tự tử luôn ấy chứ.”
Ba Lương dựa vào trên giường, “Xã hội này ấy à, muốn kiếm được nhiều thì chi phí đầu tư phải cao, lúc nào cũng nghĩ không làm mà hưởng thì làm gì có chỗ nào chứ?”
Ông ta nói xong lại bổ sung một câu, “Các ông các bà xem tôi đây này, tôi cũng không dám nếm thử, tốt nhất vẫn là thành thật sống qua ngày thôi, mấy cái công việc nguy hiểm kia không hiểu được thì bỏ qua thôi.”
Trong phòng khác, Chương Tự Chi lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại ở phòng bên kia nhưng nội dung cụ thể không mạch lạc lắm.
Anh ta vươn tay ôm Lương Ninh Như vào trong lòng, “Có chỗ nào khó chịu không? Có muốn ngủ một giấc không?”
Lương Ninh Như thật sự có chút buồn ngủ, “Em chợp mắt một láti, lát nữa anh nhớ gọi em dậy.”
Chương Tự Chi nói được rồi dùng tay vỗ lưng cô ta như ru ngủ con nít.
Lương Ninh Như ngủ rất nhanh, nhắm mắt chưa được một phút cô ta đã ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Chương Tự Chi cong lên ý cười nhẹ nhàng.
Anh ta cởi áo khoác ngoài ra đắp cho Lương Ninh Như, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hôm nay thời tiết đẹp, anh ta đứng trong sân đi dạo được một lúc thì những người hàng xóm đằng kia cũng đi ra.
Những người hàng xóm nhìn thấy Chương Tự Chi cứ như thể bọn họ nhìn thấy con trai của mình, người nào người nấy cười rạng rỡ, bọn họ hỏi Chương Tự Chi lái xe có mệt không rồi hỏi anh ta sẽ ở lại đây bao lâu.
Chương Tự Chi cũng không phải là người kiên nhẫn trò chuyện, anh ta cũng không nói gì nhiều, “Cũng được ạ.”
Thấy phản ứng của Chương Tự Chi thờ ơ như vậy thì những người hàng xóm cũng không cố gắng tiến lên, bọn họ chỉ chào hỏi ngắn gọn rồi từng người một rời đi
Chương Tự Chi xoay người đi ra sau vườn.
Rau trong mảnh vườn này đã lớn cả rồi, nhìn qua chúng được chăm sóc rất tốt.
Chương Tự Chi lấy ra một điếu thuốc rồi châm thuốc hút, anh ta vẫn luôn không dám hút thuốc ở trước mặt Lương Ninh Như.
Khó khăn lắm bây giờ anh ta mới tìm ra cơ hội hút thuốc.
Chỉ là Chương Tự Chi mới hút được nửa điếu thì lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng động ở sân trước.
Đó là giọng nói của một người phụ nữ, nghe giọng hơi lớn tuổi.
Chương Tự Chi hít một hơi khói rồi nheo mắt lại, anh ta cảm thấy giọng nói này rất quen nhưng tạm thời không nhớ ra đây là giọng ai.
Chương Tự Chi vốn dĩ không quan tâm, anh ta tưởng là lại có bà hàng xóm nào qua chơi.
Ai ngờ mới qua được mấy giây thì anh ta lại đột nhiên nghe được tiếng nạt nộ của ba Lương, “Bà tới đây làm cái gì? Đi ra ngoài cho tôi.”
Động tác hút thuốc của Chương Tự Chi dừng lại, ngay sau đó anh ta lại nghe được loáng thoáng tiếng cười hơi lúng túng của người phụ nữ kia, bà ta cứ luôn miệng gọi ông anh Lương.
Chương Tự Chi cau mày, anh ta hút vội mấy hơi sau đó bóp nát rồi ném tàn thuốc xuống đất.
Anh ta quay người và đi về phía sân trước.
Có một con đường nhỏ bên cạnh, qua con đường này thì có thể đi bộ đến sân trước.
Chương Tự Chi chưa kịp đi tới phía trước cũng đã nghe được tiếng ba Lương đuổi người, “Đi ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón bà, bà đừng tới nữa.”
Chương Tự Chi vội vã sải bước đi về phía trước, anh ta sợ ba Lương xung đột với ai sau đó phải chịu thiệt.
Không ngờ anh ta bước ra sân trước cũng chỉ thấy ba Lương, mẹ Lương cùng với một người phụ nữ.
Chương Tự Chi biết người phụ nữ kia, lần trước bọn họ còn suýt đánh nhau nữa.
Người kia là mẹ của Lâm Sinh.
Nhìn thấy mẹ Lâm, Chương Tự Chi càng cau mày hơn nữa.
Mẹ Lâm cũng nhìn thấy Chương Tự Chi, bà ta ngay lập tức nở một nụ cười tươi như hoa.
Bà ta không phân trần với ba Lương nữa mà quay sang đi tới gần Chương Tự Chi, “Ồ, đây chính là Tự Chi đúng không? Lâu rồi không gặp cậu nữa.”
Chương Tự Chi ngừng động tác lại, anh ta mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ này.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.18
Mẹ Lâm than một tiếng, “Bà hiểu lầm rồi, tôi cũng không phải qua nói chuyện giữa Tiểu Như và Lâm Sinh nhà chúng tôi, tôi thật sự chỉ là ghé qua thăm vậy thôi.”
Chương Tự Chi mở miệng, “Đến đây xem cái gì?”
Mẹ Lâm ngừng lại, nụ cười trên mặt trông rất giả dối, “Dù cho Tiểu Như và A Sinh nhà chúng tôi không ở bên nhau nhưng cũng là bạn bè với nhau, hai nhà chúng ta cũng không cần căng thẳng như thế này, cứ coi nhau như bà con hàng xóm qua lại với nhau thì tốt rồi.”
Bà ta dường như đã quên cảnh trước đó ba người nhà bà ta đi qua nhà họ Lương kiếm chuyện.
Lương Ninh Như cũng tỉnh, cô ta đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cảm thấy vô cùng choáng đầu.
Cô ta ngồi trên giường nhìn ra ngoài, từ góc độ này cô ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ Lâm.
Lương Ninh Như đợi một lúc rồi cuối cùng vẫn đứng dậy và đi ra ngoài.
Mẹ Lâm thấy Lương Ninh Như thì tiếng cười càng lớn, “Ồ, Tiểu Như ra đó rồi à.
Tôi còn nói sao không thấy Tiểu Như đâu đây này.”
Lương Ninh Như không có vẻ mặt gì, “Tôi đang ngủ mà bà to giọng như thế, ngủ cũng ngủ không yên nữa.”
Khi cô ta còn làm quen với Lâm Sinh lúc trước cũng đã gặp mẹ Lâm, bởi vì có bối phận trên dưới nên lúc đó cho dù thấy hành vi cử chỉ của mẹ Lâm không tốt lắm nhưng cô ta vẫn rất tôn trọng bà ta.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa rồi.
Lương Ninh Như vừa thấy mẹ Lâm là lại nhớ đến Lâm Sinh.
Sau đó cô ta lại nhớ đến những chuyện Lâm Sinh đã từng làm.
Xuất thân gia đình quả thật rất quan trọng, Lâm Sinh trở thành một người như bây giờ cũng không thể tách khỏi cách giáo dục con cái của ba Lâm, mẹ Lâm được.
Nói trắng ra là do người làm ba làm mẹ tắc trách.
Mẹ Lâm thấy thái độ của Lương Ninh Như đối với mình cũng thờ ơ như vậy thì vẻ mặt thay đổi, chẳng qua Chương Tự Chi ở bên cạnh nên bà ta cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với Lương Ninh Như.
Bà ta chỉ thu liễm hết ý cười lúng túng trên khuôn mặt, “Đứa nhỏ này cũng thật là, tôi cũng chỉ ghé thăm mọi người một chút không được sao?”
Lương Ninh Như cười khẽ, “Tôi còn cần bà thăm à? Tôi quen bà sao?”.