Không biết phép tắc Có lẽ Cổ Tư nghe nhầm.
Nhưng cõi lòng vẫn hơi dao động.
Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi không nói gì.
Tử Thư đặt hành lý của Cổ Tư và Trì Uyên liên xe, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Bên kia, bà Trì và Tùy Mị vẫn đứng cạnh xe.
Tùy Mị không tỏ vẻ gì, nhưng bà Trì thì cau có.
Cố Tư ghé vào cửa sổ xe nhìn bà Trì bất đắc dĩ lên xe, còn đóng cửa xe thật mạnh.
Cô buồn cười.
Xe của Trì Uyên đi trước, xe của bà Trì theo sau.
Trên đường đi, không ai nói chuyện, chiếc xe đi đến nhà tổ họ Trì.
Cổ Tư rất quen thuộc với con đường này.
Cô nhìn phong cảnh hai bên đường liên tục lùi về sau, lòng hơi thổn thức.
Khi chuyển từ nhà tổ ra ngoài, cô cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không trở lại đó nữa.
Vả mặt nhanh quá!
Xe chạy vào sân nhà tổ họ Trì.
Nhà tổ họ Trì nằm ở lưng chừng núi, xung quanh yên tĩnh, có thể xảy ra chuyện ma quái bất cứ lúc nào.
Vợ chồng cụ Trì thích thiên nhiên cây cỏ, trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ trong nhà tổ.
Sân sau còn có một khu rừng trúc.
Có lẽ mọi thứ được xử lý tốt nên mang lại cảm giác đẹp đẽ và tĩnh mịch.
Cố Tư tự mở cửa xuống xe.
Bà cụ Trì được người giúp việc dìu, đang đứng cạnh cổng nhìn sang bên này.
Cổ Tư vừa quay đầu đã trông thấy bà cụ.
Nói thế nào thì cô cũng lấy Trì Uyên và sống ở đây gần một năm.
Bà cụ đối xử với cô không tốt cũng chẳng xấu.
Bà cụ không làm khó cô, nhưng cũng không bảo vệ cô.
Vì vậy cô cũng lạnh nhạt với bà cụ.
Tử Thư xách hành lý xuống xe giúp Cố Tư và Trì Uyên.
Bà cụ vịn người hầu, bước chầm chậm tới.
Giờ này những người khác nhà họ Trì đang ở công ty, ngôi nhà vắng vẻ thấy rõ.
Bà cụ nhìn Cổ Tư, tuy không nhiệt tình nhưng cũng chào hỏi: “Đến rồi à.”
Cố Tư đáp: “Chào bà”
Trước đây cô gọi bà cụ Trì là bà nội.
Nhưng bây giờ cô đổi cách xưng hô rất nhanh.
Bà cụ thở dài rồi nhìn Tử Thư Anh ta thường hay đến đây nên bà cụ nhận ra.
Bà cụ bảo: “Cậu mới xuống máy bay, ở đây ăn cơm rồi hằng về.
Tử Thư ngó Cổ Tư rồi đồng ý, không hề khách sáo.
Xe của bà Trì chậm rãi đi đến.
Dường như bà ta hơi nôn nóng.
Xe vừa dừng lại, bà ta đã mở cửa bước xuống.
Bà ta còn vòng sang cửa xe bên kia kéo Tùy Mị vừa mới xuống xe.
Bà Trì đi mấy bước đã tới trước mặt Trì Uyên: “A Uyên, nào nào nào, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Con đi đường có mệt không?”
Mục đích của bà ta quá rõ ràng, đến bà cụ đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.
Bà cụ khẽ ho khan, nét mặt nghiêm nghị: A Kỳ.”
Bà Trì sững người, quay lại nhìn bà cụ, sau đó mím môi đứng sang bên cạnh.
Bà cụ hờ hững liếc nhìn Tùy Mị, tiếp đó xoay người: “Đi thôi, vào nhà nào! Mấy đứa đi đường mệt rồi, ăn cơm trước đã rồi nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Tử Thư kéo hành lý của Cổ Tư, người giúp việc đi đến xách hành lý của Trì Uyên.
Mấy người cùng đi vào nhà chính.
Phòng ăn trong nhà chính không lớn, mặc dù ở đây có khá nhiều người.
Nhưng bình thường mọi người không ăn chung.
Hiện giờ trong phòng ăn đã bày sẵn thức ăn.
Mọi người chưa vào phòng, chỉ liếc nhìn thôi đã cảm thấy rất thịnh soạn.
Người giúp việc và Tử Thư đặt hành lý ở một góc, sau đó mọi người cùng vào phòng ăn.
Nhà họ Trì rất coi trọng bữa ăn, mỗi người đều được phát khăn nóng để lau tay.
Cổ Tư đi thẳng tới bàn ăn tìm một chỗ ngồi xuống, không ngó ngàng đến người bên cạnh.
Đó là chỗ của cô lúc trước, ngay cạnh vị trí của Trì Uyên.
Bà Trì sửng sốt, nhíu mày nhìn cô.
Người lớn chưa ngồi mà Cổ Tư đã ngồi xuống lau tay?
Bà cụ cũng nhìn Cổ Tư, nhưng không tức giận như bà Trì.
Cổ Tư tự lau tay, ngồi vào chỗ: “Mọi người không ngồi à? Tôi đói lắm rồi, không muốn chờ nữa.”
Buổi sáng cô vẫn chưa ăn gì, cũng không ăn cơm trên máy bay, còn phải chào hỏi xã giao với một đám người râu ria.
Thật nực cười!
Trì Uyên cũng lập tức ngồi xuống, sau đó vẫy tay: “Mọi người ngồi đi! Từ sáng đến giờ chúng con vẫn chưa ăn gì, thật sự là chúng con đói rồi.”
Bà cụ được người ta đỡ, từ từ ngồi xuống.
Lúc này, bà Trì mới ngồi.
Tùy Mị được sắp xếp ngồi đối diện Trì Uyên, hai người ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.
Không chỉ họ, Cổ Tư và bà Trì ngẩng đầu cũng nhìn thấy nhau.
- ---------------------------.