Ngáng chân Cổ Tư ăn nhanh, cũng không theo quy củ gì.
Ngược lại, Tùy Mị ngồi đối diện thật sự là con nhà khuê các xuất sắc.
Cô ta ăn cơm tao nhã chẳng khác nào đang thi sắc đẹp.
Cố Tư tranh thủ thời gian nhìn Tùy Mị, không biết lúc trước mình có ăn cơm như thế không?
Trông thật không tự nhiên.
Cô ăn nhanh, tất nhiên cũng đặt đũa xuống trước người khác.
Cô cầm khăn ăn lau miệng lại lau tay.
Cố Tư còn ợ một tiếng và ngả người vào thành ghế phía sau với tư thế không tốt lắm, “Này, phòng của tôi.”
Trì Uyên quay đầu nhìn cô.
Cô ngẫm nghĩ lại nuốt câu định nói xuống, “Anh ăn đi, ăn xong lại nói.”
Trì Uyên ăn thêm vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Tùy Mị thấy thế cũng dừng lại.
Bên kia, Tử Thư tất nhiên cũng ngại ăn tiếp.
Trì Uyên lau miệng và lau tay rất từ tốn, sau đó đứng dậy, “Cô theo tôi qua đó.
Phòng của Cổ Tư là do bà Trì thu xếp.
Chỗ đó cách phòng của Trì Uyên rất xa.
Cô đi tới cuối hành lang, tới phòng có ánh sáng kém nhất.
Trì Uyên bước vào phòng và nhíu mày.
Anh nhớ lúc trước phòng này bỏ không, chỉ để mấy đồ không dùng tới.
Trong nhà có nhiều phòng đã được thu dọn mà bà Trì lại quét dọn phòng này cho Cố Tư ở.
Đúng là tốn công tốn sức thật.
Trì Uyên quay đầu nhìn người giúp việc, “Đổi phòng khác.”
Người giúp việc nhìn Trì Uyên hơi khó xử, “Nhưng bà chủ đã bỏ ít đồ trong các phòng khác rồi, nói là nói là không tiện.”
Cổ Tư suýt bật cười.
Thật ra bà Trì không phải là người quá khôn khéo Nếu không phải bà ta cưới được một người chồng tốt và sinh ra một đứa con trai ngoan.
Chắc hẳn bà ta đã không thể sống được trong cuộc tranh đấu gia tộc này.
Nhà họ Trì đông người, tổng cộng có bốn chi.
Bà Trì là bà chủ chi thứ nhất nhưng rõ ràng chỉ là rác rưởi so với bà chủ chi thứ hai, thứ ba.
Nếu không phải Trì Uyên có tiếng nói trong công ty, không ai dám chọc vào.
Bà Trì hoàn toàn không có năng lực làm mưa làm gió trong nhà.
Lại như bây giờ, bà ta muốn ngáng chân mình cũng làm rõ ràng như vậy.
Không hề biết cách che giấu Lúc này, nếu không có ông cả và Trì Uyên làm chỗ dựa, với tính tình này, bà ta sớm muộn gì cũng sẽ bị mấy bà kia chơi chết.
Cổ Tư không nói lời nào, chỉ dựa vào bức tường bên cạnh và khoanh tay chờ Trì Uyên quyết định.
Anh có phần bất đắc dĩ, “Loại chuyện này… thật là “
Anh ở trên thương trường nhiều năm như vậy, sao không hiểu được loại cong vẹo rõ ràng thế này.
Anh nhìn người giúp việc, “Không còn một phòng trống nào à?”
Người giúp việc nhìn Cổ Tư ấp ủng nói, “Có, thật ra thì có một phòng nhưng bà chủ nói phòng đó là dành cho là dành cho…
Người giúp việc xấu hổ nói.
Bà Trì nói phòng đó là chuẩn bị cho Tùy Mị.
Phòng đó ở ngay bên cạnh phòng của Trì Uyên.
Vào ngày Trì Uyên ly hôn với Cố Tư, bà ta đã sai người dọn dẹp.
Bà ta nói muốn mời Tùy Mị tới nhà chơi, dù sao cũng phải chuẩn bị sẵn cho người ta một phòng có thể dùng tới bất kỳ lúc nào.
Vì vậy phòng ở bên đó.
Trì Uyên nhìn người giúp việc.
Người giúp việc còn chưa nói hết thì anh đã hiểu rồi.
Anh dứt khoát xoay người, đi về phía đầu hành lang khác, “Bây giờ mở cửa phòng đó cho cô Cố”
Người giúp việc tất nhiên không dám trái lời, vội vàng chạy qua mở cửa một phòng, “Là phòng này.”
Cổ Tư đi qua và đứng ở cửa nhìn, không khỏi thổn thức.
Căn phòng này thật sự được bỏ nhiều công sức trang trí đấy.
Vừa nhìn cũng biết đồ vật bên trong đều được lựa chọn cẩn thận.
Ga trải giường là hoa hướng dương.
Cả mặt giường là một bông lớn với màu vàng óng, trông rất có sức sống.
Bàn trang điểm bên cạnh rất thú vị, phong khách Châu Âu.
Ghế cuối giường chắc cùng một bộ với cái giường, nhìn rất thoải mái.
Càng chưa nói những tủ quần áo này.
Cổ Tư lại suýt phì cười.
Sao bà Trì này không trang trí thành phòng cưới luôn đi Vậy chẳng phải sẽ bớt được tất cả các khâu trung gian à?
Trì Uyên nhìn căn phòng này cũng có hơi kích động.
Anh nhéo xương lông mày, quay đầu nhìn Cổ Tư, “Cô ở đây đi.”
- ---------------------------.