Ninh Tôn và Hứa Thanh Du từ nhà mẹ Ninh rời đi, đi về phía chỗ ở của mình.
Hứa Thanh Du cách anh một cánh tay, không biết vì sao, dường như đột nhiên không có gì để nói, sau đó không hiểu vì sao có chút lúng túng.
Ninh Tôn cũng nhận thấy bầu không khí không đúng, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, sau đó vẫn hỏi: “Vừa nảy ở ngoài phòng vệ sinh cô và mẹ tôi nói chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Du chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt: “Không nói chuyện gì hết.”
Ninh Tôn thu hồi ánh mắt: “Tôi luôn cảm thấy rằng thái độ của cô không đúng.”
Hứa Thanh Du cười haha: “Cảm giác của anh sai rồi đó, không có gì không đúng cả, tôi và bác còn có thể có gì thầm thì chứ.”
Cô có thể nói như thế nào, lẽ nào nhắc lại những lời mẹ Ninh nói lúc nảy, rồi lại phân tích ý nghĩa ra cho Ninh Tôn nghe sao?
Nhưng cô cần mặt mũi mà.
Hai người về đến nhà, Hứa Thanh Du đi rửa mặt, Ninh Tôn tắm rửa ở trong phòng của mình, ngược lại điều này đã thay đổi tình huống lúng túng trước đó.
Chỉ là sau Hứa Thanh Du rửa xong đi ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc Ninh Tôn từ trong phòng đi ra, hai người nhìn nhau, không hiểu vì sao lại thấy không được tự nhiên.
Ninh Tôn tự mình giải thích: “Đi rót ly nước.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “ À, được.”
Hai người nói một câu thiếu dinh dưỡng như vậy, rồi mỗi người về phòng của mình.
Sau khi Hứa Thanh Du đóng cửa thì dựa lên cửa, nhíu mày.
Tại sao làm thế, rõ ràng việc gì cũng không xảy ra, tại sao còn khiến cho cô động lòng như vậy.
Ninh Tôn bên kia bưng ly nước về phòng, biểu cảm cũng hoàn toàn không đúng.
Anh cũng không biết vì sao, bây giờ đối mặt với Hứa Thanh Du luôn có chút quái lạ không nói ra được.
Hai người quay lại giường, sau đó đều lấy điện thoại ra.
Hứa Thanh Du bắt buộc mình phải xem hai tin tức trên mạng, sau đó nhịn không nổi, cô đăng nhập Wechat, xem vòng bạn bè của Ninh Tôn.
Ninh Tôn cũng không thường xuyên đăng lên vòng bạn bè, hơn nữa cài đặt vòng bạn bè của anh cũng chỉ hiển thị trong ba ngày, hầu hết các thông tin, cái gì cũng đều không xem được.
Nhưng bây giờ Hứa Thanh Du xem, lại có thể phát hiện Ninh Tôn đăng lên vòng bạn bè.
Hơn nữa là vào mười lăm phút trước đó, không có chữ, chỉ là một tấm ảnh.
Trong tấm ảnh là một ly nước, rõ ràng là ly nước Ninh Tôn rót vừa nảy, đặt ở tủ đầu giường, anh chụp một tấm ảnh.
Điều này thật sự khiến Hứa Thanh Du không thể nhìn ra bất cứ ý nghĩa nào.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.11
tỉnh dậy cũng quên sạch.
Nhưng giấc mơ lần này không giống vậy, buổi sáng anh thức giấc ngồi dậy, vẫn nhớ rõ tất cả sự việc trong mơ.
Anh mơ về những mẫu chuyện lúc mình còn rất nhỏ sinh sống ở nhà họ Ninh.
Trang Lệ Nhã sẽ cho Ninh Tiêu và Ninh Tương thêm đồ ăn, dỗ dành hai người họ ăn cơm, tình cờ cũng sẽ lấy lòng Ninh Tú nói chuyện, nhưng đối với anh mãi mãi đều là sự khinh bỉ.
Có thể nói như vậy, anh chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, càng chưa từng cùng người nhà hòa thuận cùng nhau ăn cơm, ngẫu nhiên cười cười nói nói những chuyện trải qua.
Rất nhiều cảnh tượng trong mơ, nhưng sau đó chuyển một chút, anh mơ thấy cảnh tượng cùng mẹ Ninh còn có Hứa Thanh Du cùng nhau ăn cơm.
Ninh Tôn gãi đầu, không biết có phải do bầu không khí ăn cơm hôm nay quá tốt, khiến cho anh buổi tối nằm mơ.
Nhưng sau khi mơ giấc mơ này, tâm trạng anh dường như có chút không giống với trước đây, Ninh Tôn ở trên giường chậm chạp một lúc, sau đó đi rửa mặt, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Hứa Thanh Du đã đang ở trong phòng bếp bận rộn, trong không khí tỏa ra mùi cơm chín nhàn nhạt.
Lúc trước Ninh Tôn đã hình thành thói quen sống như vậy, nhưng hiện tại sau khi nhìn thấy ngay lập tức liền sinh ra một loại cảm giác rất phức tạp.
Hứa Thanh Du nấu xong bữa sáng, lúc xoay người bưng ra nhìn thấy Ninh Tôn đứng ở cửa phòng mình nhìn cô.
Hứa Thanh Du cười: “Làm gì vậy? qua đây ăn cơm.”
Ninh Tôn không nói chuyện, đi qua ngồi xuống.
Cả quá trình ăn cơm một câu anh cũng không nói.
Hứa Thanh Du có chút buồn bực, rõ ràng tâm trạng hôm nay của Ninh Tôn không đúng lắm.
Thế là cô thử hỏi: “Có phải anh cảm thấy không thoải mái không?”
Ninh Tôn ngước mắt nhìn cô: “Không sao, đang nghĩ đến chương trình hôm nay tham gia.”
Hôm nay Ninh Tôn tham gia một chương trình trao giải, lúc trước anh phát hành một đĩa đơn, hình như thành tích không tồi, đề cử cho anh giải người mới được yêu thích nhất.
Hứa Thanh Du cười cười rồi tự mình nói: “Thực sự tôi cũng có chút căng thẳng, đây là lần đầu tiên chúng ta đi lãnh giải thưởng.”
Quả thực đây là lần đầu tiên Ninh Tôn đi lãnh giải thương, nhưng anh không có khẩn tương.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.12
sẽ nâng cao được vị trí của mình.
Cái này là có lợi đối với sự phát triển về sau của Ninh Tôn,.
Hứa Thanh Du mới không quan tâm cái gì đức hạnh xứng hay không xứng, cô chỉ nhín thấy lợi ích trước mắt.
Sau khi ăn xong, tài xế đã đợi ở dưới, Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ, lấy hộp cơm, đóng gói một phần mang xuống.
Ninh Tôn hơi ngạc nhiên: “Tại sao lại gói một phần?”
Hứa Thanh Du “à” một tiếng: “Vừa nảy lúc anh tài xế gọi điện thoại đến, hình như là vừa ngủ dậy, tôi đoán anh ta vẫn chưa ăn sáng.”
Ninh Tôn gật gật đầu, không nói chuyện.
Anh vẫn luôn biết Hứa Thanh Du rất tinh tế, cô gái vừa mạnh mẽ vừa tinh tế, quả thật hiếm thấy.
Lúc đi xuống tài xế dựa lưng vào ghế, tâm trạng cũng không tốt lắm.
Hứa Thanh Du nhanh chóng hỏi: “Làm sao vậy? không thoải mái sao?”
Tài xế “ừ” một tiếng: “Có thể là hơi cảm.”
Hứa Thanh Du mang theo một túi nhỏ, trong túi chuẩn bị các loại thuốc.
Cô đưa đồ ăn sáng cho tài xế trước: “Một lát nữa đến nơi anh ăn sáng trước, ở đây tôi có thuốc, lát nữa lúc chúng tôi đi vào thì anh uống.”
Tài xế cười, khởi động xe: “trong túi của cô bình thường còn mang theo thuốc à?”
Hứa Thanh Du lật túi xách nhỏ của mình: “Tôi là sợ Ninh Tôn có cần nên chuẩn bị, nhưng anh ấy vẫn không dùng đến.”
Ninh Tôn ngồi ở ghế sau ngước mắt nhìn Hứa Thanh Du, chỉ nhìn thấy mặt bên cô cúi xuống.
Hứa Thanh Du hỏi tài xế chỗ nào cảm thấy khó chịu, cô tìm thuốc tương ứng, dáng vẻ của cô vừa ôn hòa vừa ấm áp.
Ninh Tôn im lặng thở dài, lần này không nhìn quá lâu, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Anh biết mình không đúng, cũng may đây là cảm giác không đúng, cũng không có đặc biệt nghiêm trọng..