Hứa Thanh Du có gì đó không thích hợp, đặc biệt không thích hợp.
Từ khi quay hình xong tiết mục cho đến lúc trở về nhà, loại cảm giác này của Ninh Tôn càng lúc càng rõ ràng.
Trong quá trình nấu ăn Hứa Thanh Du rõ ràng có chút phấn khích, không phải đang ngâm nga hát thì là đột nhiên cười.
Ninh Tôn vốn dĩ là đang ngồi ở sofa nhàm chán xem tivi, kết quả chịu nổi nữa, đứng dậy đi đến cửa phòng bếp đứng nhìn: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Mà khiến cho cô vui vẻ như vậy.”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn, cũng không cảm thấy việc của mình và Tống Kình Vũ là không thể cho ai biết.
Cô ấy mỉm cưới nói: “Đúng là phát sinh một việc rất tốt, tôi cảm thấy tôi sắp lên đến đỉnh cao của cuộc sống rồi.”
Ninh Tôn hừ một tiếng: “Nói ra đi, tôi cũng mừng thay cô.”
Hứa Thanh Du liền nói: “Lần trước không phải chúng ta gặp được ngài Tống kia sao, anh ta cho tôi danh thiếp, lúc anh đang ghi hình tiết mục tôi đã gọi cho anh ta, hai chúng tôi hẹn thời gian gặp mặt rồi, có thể anh ta sẽ giới thiệu cho tôi một vài hạng mục đầu, dù sao thì tôi cũng cảm thấy mình cách việc giàu sau một đêm cũng không xa nữa.”
Ninh Tôn có chút bất ngờ: “Tống Kình Vũ hẹn gặp mặt cô rồi?”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Đúng vậy, hai chúng tôi đã hẹn gặp mặt rồi.”
Ninh Tôn cười cười: “Vậy thì tốt rồi, cô phát tài rồi thì không cần làm trợ lý cho tôi nữa, có lẽ ngày nào đó cô lại trở thành nhà đầu tư, tôi còn phải dựa vào cô đấy.”
Hứa Thanh Du cười lớn: “Nói chuyện cứ giống như thật vậy, chuyện này của tôi chưa đâu vào đâu cả, trước mắt thì vẫn phải bám anh.”
Ninh Tôn không nói, đứng đó một lúc thì quay người trở về sofa ngồi xuống.
Hứa Thanh Du vẫn cứ vui vẻ như cũ, vừa ngân nga một bài hát nào đó vừa nấu cơm, sau đó bưng ra rồi gọi Ninh Tôn vào ăn cơm.
Ninh Tôn đi rửa tay, lúc quay lại bàn ăn, Hứa Thanh Du vểnh khoé miệng cười.
Nụ cười trên gương mặt kia cứ như là đã trúng năm trăm vạn vậy.
Ninh Tôn cúi đầu ăn cơm: “Anh ta đối với cô rất tốt, tôi còn tưởng người như anh ta sẽ rất kiêu ngạo.”
Hứa Thanh Du vội vàng gật đầu, ừ ừ hai tiếng: “Đúng, đúng, đúng, tôi cũng thấy rất bất ngờ, woa, giọng nói của anh ta trong điện thoại nghe rất hay hơn nữa lại còn đặc biệt nhẹ nhàng.”
Hứa Thanh Du nói xong trên gương mặt còn lộ vẻ sùng bái.
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du một lúc, cười nhạo một tiếng: “Lúc cô nhìn thấy người ta đừng có lộ ra vẻ mặt như thế, dễ dàng hù dạo đến người ta, người đàn ông như anh ta không thiếu phụ nữ bên cạnh, có lẽ anh ta ghét nhất chính là hoa si.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.15
mới ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Du, ngữ điệu rất bình thường: “Cô còn rất hiểu về anh ta nữa.”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, trông như cười mà không: “Tất nhiên rồi, trước đó tôi đã chú ý xem qua rất nhiều tin tức của anh ta.”
Cô ăn mấy ngụm cơm: “Tôi rất ngưỡng mộ anh ta, tuổi trẻ như vậy đã biết kiếm tiền, không biết đầu óc người tao sao lại tốt như vậy?”
Ninh Tôn không nói chỉ ra một tờ khăn giấy lau tay lau miệng.
Hứa Thanh Du một bên dọn dẹp bàn ăn một bên nói tiếp: “Người đàn ông lợi lại như vậy không biết sẽ đến cô gái như thế nào, cô gái kia chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm.”
Ninh Tôn giương mắt nhìn Hứa Thanh Du “Sao bây giờ cô giống như hoa si vậy, nhưng mà tôi nói cho cô biết, người đàn ông giống như Tống Kình Vũ chắc chắn là không thích hoa si, cô phải hiểu được điểm này.”
Hứa Thanh Du trừng mắt nhìn: “Nói cứ như tôi không phải hoa si, thì anh ta có thể thích người như tôi vậy.”
Ninh Tôn nghĩ nghĩ xong gật đầu: “Ừm, cô nghĩ như vậy cũng đúng, vậy thì cô cứ làm chính mình đi, dù thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả.”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm Ninh Tôn nhìn một lúc lâu, hừ một tiếng, quay người đi vào phòng bếp.
Ninh Tôn bất đắc dĩ cười cười, cô gái nhỏ thì vẫn chỉ là cô gái nhỏ, hở một tí là bắt đầu sùng bái cái này, sùng bái cái kia.
Có cái gì tốt mà sùng bái, con người ai cũng có sở trường, sở đoản riêng, cứ luôn nhìn vào sở trường của người khác làm gì chứ.
Tâm tình cửa Hứa Thanh Du vẫn tốt như cũ, vui vẻ rửa bát.
Sau khi rửa xong cô quay lại ghế sofa ngồi xuống: “Chơi hai người không? Cơ hữu*.”
(Cơ hữu: là cách gọi bạn bè thân thiết trong nam giới.
Chiến hữu, huynh đệ chí cốt, bạn bè thân thiết, bạn tốt, bạn từ thuở bé, bạn trên mạng, đồng đội ở ngoài đời hoặc trong game: đối với người trẻ tuổi thế hệ mới, “cơ hữu” cũng thường chỉ người bạn cùng phái mà mình rất hợp ý và thân thiết hoặc nhịp bước sinh hoạt cùng một tiết tấu.)
Ninh Tôn với điện thoại cầm lên: “Đến đây, tôi mang cô bay.”
Nhưng anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi chơi game lợi hại như vậy, sao không thấy cô sùng bái tôi.”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm điện thoại: “Chơi game có thể giống như kiếm tiền sao, kiếm tiền thế là chính sự.”
Ninh Tôn lập tức bỏ điện thoại xuống: “Cô nói như vậy...”
“Á, đừng đừng, đừng nóng giận, không thể nhỏ nhen như vậy được, không đùa với anh đâu, tôi cũng rất sùng bái anh mà, aiya, không thể không sùng bái anh.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.16
Hứa Thanh Du cắn răng: “Tôi đã nói là tôi rất sùng bái anh rồi mà anh vẫn còn như vậy đúng là quỷ hẹp hòi.”
Ninh Tôn không nói gì chỉ hơi nhíu mày lại, bộ dạng muốn giận bao nhiều thì có giận bấy nhiêu.
Hứa Thanh Du quệt miệng: “Quá keo kiệt.”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Đúng vậy, Tôi là hẹp hòi quỷ, còn Tống Kình Vũ thì hào phóng, cô bảo anh ta đưa cô đi chơi game đi.”
Hứa Thanh Du lập tức ngậm miệng.
Theo lời của Ninh Tôn, cô nhịn không được mà tự mình bổ não, tưởng tượng ra cảnh mình để Tống Kình Vũ đưa cô đi chơi game.
Đoán chừng Tống Kình vũ có thể sẽ nhấc chân đá cô từ trong văn phòng ra ngoài.
Hai bàn tay kia của người ta là dùng để điều khiển máy tính, phân tích số liệu, đầu tư.
Cô không thể ảnh hưởng người ta đi đến đỉnh cao của cuộc sống được.
Game nhất định là không thể chơi nữa rồi, dựa vào tính tình lúc này của Ninh Tôn, mặc kệ đánh mấy ván thì khẳng định chắc chắn vẫn là thua.
Hứa Thanh Du bỏ điện thoại xuống dựa lưng vào ghế sofa nhìn chằm chằm tivi.
Ninh Tôn thấy cô không chơi nữa thì cũng bỏ điện thoại xuống.
Chẳng qua là anh đứng dậy quay trở về phòng: “Tôi đi nghỉ ngơi một chút, không có việc gì thì đừng gọi tôi.”
Hứa Thanh Du bĩu môi, có lúc nào không có việc mà cô gọi anh ta đâu.
Ninh Tôn trở về phòng, một mình Hứa Thanh Du ở lại phòng khách cũng chẳng có gì làm, ngồi một lát cũng quay về phòng nằm.
Buổi chiều Ninh Tôn không có cảnh quay, Hứa Thành Du cũng trở nên nhàn rỗi thoải mái, cô nằm ở trên giường lăn đi lăn lại hai lần, nghĩ một lúc lại đem danh thiếp của Tống Kình Vũ ra nhìn, nhìn chằm chằm như vậy một lúc, vừa nhìn vừa cười.
Có thể là do ăn nó nên cơn buồn ngủ liền ập đến, Hứa Thanh Du nằm trên giường như vậy một lúc ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cô ngủ giấc này thật sự rất lâu, khi mở mắt dậy thì ngoài trời đã tối mịt
Hứa Thanh Du từ trong phòng đi ra nhìn thấy cửa phòng của Ninh Tôn đã mở, nhưng trong phòng khách lại không thấy bóng dáng của anh đâu.
Hứa Thanh Du đi đến cửa phòng của Ninh Tôn nhìn vào bên trong, cũng không thấy anh ở trong phòng.
Hưa Thanh Du nhíu mày gọi một tiếng: “Ninh Tôn.”
Không có ai trả lời, người này hẳn là đã ra ngoài rồi..