Tôi cho bác biết, tốt nhất đừng khiêu khích tôi Trì Uyên ở trong phòng thu dọn một lát mới ra ngoài.
Tử Thư vẫn chờ ở dưới.
Hai người đi thẳng tới công ty.
Cổ Tư đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống.
Góc độ này không khác với vị trí trong phòng của Trì Uyên là mấy.
Cô nhìn Trì Uyên và Tử Thư đi về phía bãi đỗ xe của nhà tổ.
Cảm giác chẳng khác nào rất nhiều ngày trước đây.
Cô dùng ánh mắt để tiễn chồng ra ngoài.
Thật ra điều này chẳng có gì hay để nhìn theo cả.
Lúc trước cô đã làm vậy rất nhiều ngày.
Trì Uyên chưa bao giờ biết cô nhìn anh đi làm mỗi ngày.
Từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ làm bản thân mình cảm động.
Thật buồn cười.
Cổ Tư chờ tới khi không nhìn thấy hai người nữa mới kéo rèm cửa sổ qua, quay trở lại giường.
Mặc dù cô đã ngủ trên đường nhưng vẫn thấy khó chịu.
Cô lăn qua lăn lại trên giường để tìm một tư thể thoải mái.
Nhưng cô duy trì tư thế này chưa được bao lâu đã nghe có tiếng gõ cửa vang lên.
Đồng thời bên ngoài còn có tiếng gọi của bà Trì, “Cổ Tư, cô ra đây cho tôi.
Phòng này không phải dành cho cô, ra ngay”
Nghe giọng điệu có vẻ rất tức giận.
Cổ Tư cười ha ha, nằm ngửa mặt nhìn trần nhà với tâm trạng rất tốt.
Bà Trì gõ cửa vài lần mà người bên trong vẫn không ra.
Bà ta tức giận quay đầu nhìn người giúp việc bên cạnh, “Chìa khóa đâu? Mở cửa cho tôi.”
Người giúp việc ép giọng xuống nói, “Bà chủ không nên làm ầm ĩ về chuyện này.
Vừa nãy, bà cụ đã mất hứng rồi.”
Bà Trì khựng lại rồi nghiến răng nghiến lợi, “Đây không phải là vấn đề tôi có làm ầm ĩ hay không? Cô xem thử đi, đây là bắt nạt đến trên đầu tôi rồi.
Cô ta làm phản rồi.”
Dù thế nào thì bà Trì cũng không nhịn được.
Lúc trước tính tình Cổ Tư thế nào, không ngờ bây giờ mơ tưởng chống lại bà ta.
Đúng là không nhìn lại xem mình có bao nhiêu bản lĩnh Bà ta giục người giúp việc, “Mau lên, mau lên, mở cửa đi.”
Trong tay người giúp việc có chìa khóa.
Bà ta ngẫm nghĩ rồi mở cửa ra.
Trong phòng hơi tối, Cố Tư đang nằm ở trên giường.
Bà Trì vừa nhìn thấy Cố Tư nằm giang tay giang chân trên cái giường mà mình tổn bao công sức chuẩn bị, cơn giận phừng phừng bốc lên.
Mọi thứ trong này đều do bà ta tự mình chọn lựa, tất cả đều chuẩn bị cho Tùy Mị.
Bây giờ không ngờ lại… không ngờ lại bị Cổ Tư chiếm mất.
Làm sao bà Trì có thể không tức giận được?
Bà ta bước nhanh tới bên giường, “Cố Tư, cô dậy cho tôi.
Đây là phòng mà cô có thể vào à? Cô ra ngoài cho tôi.”
Cổ Tư vẫn nằm trên giường nhìn trần nhà, nói với giọng điệu yếu ớt, “Tôi khuyên bác hãy để tôi được yên tĩnh, đừng ép tôi kéo con trai bác xuống nước.
Cô nói rất bình thản nhưng đã thành công làm bà Trì dừng lại.
Bà ta trừng mắt nhìn Cố Tư với vẻ vô cùng giễu cợt, “Cổ Tư, cô ra ngoài một chuyến thì không biết mình là ai nữa, đúng không? Tôi cho cô biết, A Uyên nhà chúng tôi chẳng qua thấy cô đáng thương mới chứa chấp cô thôi, cô đừng được đà lấn tới.
Cô mau cút ra ngoài cho tôi.
Loại người như cô không xứng được ở phòng này.” Cổ Tư dường như hết cách, chậm rãi ngồi dậy và nhìn bà Trì.
Nếu nói lúc trước cô gặp bà Trì luôn phải nhượng bộ, vậy bây giờ lại bất đắc dĩ và có chút giễu cợt.
Cố Tư mỉm cười, “Thấy tôi đáng thương à?”
Cô chậm rãi gác hai chân lên mép giường.
Cho dù ánh sáng trong phòng không tốt nhưng cô vừa liếc qua đã thấy một chai nước hoa được đặt trên bàn trang điểm.
Ừ chắc là mới mua.
Trông có vẻ là thương hiệu cao cấp đấy.
Cố Tư nói tiếp, “Bác à, làm phiền bác hỏi con trai bác cho rõ tình hình rồi hằng nói, nếu không tôi sẽ phì cười mất.”
Cổ Tư đứng lên và đi qua kéo rèm cửa sổ ra.
Cô nhìn ra ngoài, nói tiếp, “Tôi cho bác biết, con trai bác đi công tác chuyển này mà không có tôi thì mất hết danh tiếng rồi.”
Bà Trì không hiểu chuyện trên thương trường.
Trong mắt bà ta, Trì Uyên giống ba anh, đều là người chẳng có gì là không làm được.
Bà ta hoàn toàn không tin lời Cổ Tư nói.
Cô mở cửa sổ ra.
Lúc này trời hơi nóng, gió thổi tới cũng ấm áp.
Bà Trì “phì” một tiếng, “Cổ Tư, tôi vốn thấy mặt cô dày, không biết rõ thân phận của mình lại cứ nhất quyết bám chặt lấy thứ không thuộc về mình không chịu thả.
Nhưng bây giờ xem ra, tôi rõ ràng đã đánh giá cô quá cao rồi.
Cô mọc ra cái miệng mà lời nào cũng dám nói.
Da mặt này của cô thật sự chẳng đáng tiền.”
Cổ Tư lại cười, “Trì Uyên có người mẹ như bác, thật may là chưa bị ép chết.”
Bà Trì định mở miệng chửi người.
Nhà họ Trí này, ngoại trừ bà cụ thì có ai dám nói chuyện với bà ta như vậy?
Nhưng bà Trí vừa há miệng, còn chưa kịp nói gì.
Cô Tư đã nói tiếp.
Lần này giọng cô đã lạnh hơn, “Tôi cho bác biết, nác đừng chọc cho tôi mất hứng.
Nếu tâm trạng tôi không tốt, sơ ý tiết lộ chuyện tôi và Trí Uyên đã ly hôn thì danh tiếng con trai bảo bối của bác cũng kết thúc đấy.”
- ---------------------------.