Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hứa Thanh Du ban đầu có chút thận trọng với Tống Kình Vũ, nhưng sau khi nói chuyện một hồi, lớp phòng bị của cô cũng dần buông xuống.

Tống Kình Vũ có vẻ bề ngoài rất cao ngạo, lãnh đạm.

Vậy nhưng, trò chuyện rồi mới biết, anh ta cũng có khiếu hài hước, thỉnh thoảng lại nói vài câu sâu sắc mang triết lý cuộc sống.

Hứa Thanh Du cảm thấy khá thoải mái khi trò chuyện với anh ta, câu được câu chăng cũng nghe ra một chút thâm ý về xã hội này.

Tống Kình Vũ buổi sáng nay không bận lịch trình gì nên dành một thời gian dài để tiếp đãi Hứa Thanh Du, sự nhiệt tình ấy làm Hứa Thanh Du cảm thấy hơi xấu hổ.

Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng cô ngượng ngùng nói: “Không biết buổi trưa anh Tống có rảnh không, tôi có thể mời anh ăn cơm không, làm tốn nhiều thời gian của anh như vậy, tôi ngại quá!”
Tống Kình Vũ có vẻ hơi do dự.

Sau một lúc, cuối cùng anh ta cũng gật đầu: “Cũng được, tôi chỉ có buổi trưa là có chút thời gian rảnh.” Câu trả lời của anh ta khiến Hứa Thanh Du ngạc nhiên.

Cô vốn định chỉ mời cơm theo phép lịch sự, coi như đền đáp khoảng thời gian anh ta bỏ ra để tiếp chuyện cô, không ngờ Tống Kình Vũ vậy mà trực tiếp đồng ý.

Hứa Thanh Du lập tức nở một nụ cười tươi tắn: “Chỉ là tôi không biết anh thích ăn kiểu đồ ăn gì.

Phải làm phiền anh chọn giúp một nhà hàng để chúng ta có một bữa trưa hoàn hảo rồi.”
Tống Kình Vũ liếc nhìn đồng hồ một chút rồi đáp lại: “Chuyện này đâu có gì phức tạp.

Vậy chúng ta đi thôi.”
Hứa Thanh Du đứng dậy, đi theo Tống Kình Vũ ra khỏi văn phòng, những người đang làm việc tai phòng chung bên ngoài đều trộm nhìn họ với vẻ thắc mắc.


Nói là nhìn trộm nhưng cũng không đúng lắm, chẳng có ai nhìn trộm lộ liễu như họ cả, Hứa Thanh Du không cần nhìn cũng có thể nhận ra đủ mọi loại ánh mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng cô.

Vì vậy, mặt cô không tự chủ được mà dần dần hồng lên.

Loại cảm giác này đặc biệt không thoải mái, giống như đột nhiên xông vào một thế giới không thuộc về mình, sau đó bị mọi người xung quanh quây lại nhìn với ánh mắt kì lạ như một sinh vật lạ vậy.

Mặc dù những người này đều bí mật theo dõi bước chân họ, nhưng chắc chắn không phải vì thân phận của cô, mà là Tống Kình Vũ, bọn họ vẫn rất tò mò về anh ta.

Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ đi cạnh nhau, thỉnh thoảng anh ta quay đầu lại nói vài câu với cô, trông họ rất tự nhiên như đã quen nhau từ lâu.

Hai người ra khỏi công ty của Tống Kình Vũ và lên xe của anh.

Hứa Thanh Du không hỏi Tống Kình Vũ sẽ đi đâu, mà yên tâm chờ đợi sự sắp xếp của anh ấy.

Tống Kình Vũ thấy cô không hỏi, cũng không chủ động nhắc tới mà trực tiếp khởi động xe.

Tống Kình Vũ chỉ nhắc đến Ninh Tôn sau khi xe đã lăn bánh được một đoạn đường, anh ta không phải là loại người hay quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, nên chỉ hỏi về lịch trình gần đây của Ninh Tôn đã kín chưa.

Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.1

quay cũng khá mệt, Vì vậy, trước khi tiếp tục nhận dự án tiếp theo, tốt nhất là cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe đã!”
Tống Kình Vũ đồng cảm sâu sắc về vấn đề này: “Điều tôi ghét nhất lúc đi quay là họ trang điểm cho tôi quá đậm, một người đàn ông khí chất ngời ngời như tôi mà lần nào đi diễn họ cũng trát cho cả tấn bột phấn trên mặt.

Lớp trang điểm dày đến nỗi tôi chỉ ngửi mùi cũng đã thấy gai cả người.”
Hứa Thanh Du không thể nhịn được mà bật cười haha: “Trang điểm một chút vẫn có thể chấp nhận được, chỉ sợ thợ trang điểm hăng say vẽ thành diễn viên tuồng thôi.”
Tống Kình Vũ đợi đèn đỏ qua rồi khởi động xe, xúc động nói: “Có lẽ là do tôi là trai thẳng nên không thích trang điểm một tí nào, tôi thấy nhan sắc của tôi cũng khá ổn rồi mà.”

Sau khi Tống Kình Vũ nói xong những lời này, Hứa Thanh Du không thể phản bác gì thêm nữa.

Bởi vì Ninh Tôn mỗi lần tham gia bất cứ chương trình nào đều phải trang điểm.

Cũng may Tống Kình Vũ như vậy thở dài một hơi, cũng không có nói sâu về chuyện này, xe chạy một đoạn đường khá dài, cuối cùng chậm rãi dừng ở cửa một quán cơm gia đình nho nhỏ.

Hứa Thanh Du nhìn bên ngoài quán cơm, âm thầm thở phào, có vẻ như chi phí bữa ăn này cũng sẽ không khiến cô tan nát cõi lòng.

Hứa Thanh Du cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, đi theo Tống Kình Vũ xuống xe.

Người phục vụ trong nhà hàng hiển nhiên quen biết Tống Kình Vũ, vừa nhìn thấy anh ta đi vào liền nhiệt tình chào hỏi: “Anh Tống, hôm nay chỉ có hai người sao?”
Tống Kình Vũ gật đầu, “Ừ, chỉ có hai người thôi.”
Người phục vụ vội vàng dẫn Tống Kình Vũ và Hứa Thanh Du đi vào một phòng riêng bên trong.

Các phòng riêng không lớn nhưng trang trí rất sạch sẽ và trang nhã.

Tống Kình Vũ ngồi xuống, cầm thực đơn đưa cho Hứa Thanh Du: “Cô xem đi, trưa nay cô muốn gọi món gì.”
Hứa Thanh Du vội xua tay: “Anh chọn đi.

Hôm nay tôi mời anh mà.

Anh cứ tùy ý chọn theo khẩu vị của anh, tôi sao cũng được!”
Tống Kình Vũ nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du hai lần, cuối cùng gật đầu theo lời cô: “Ừ, vậy cũng được.


Nếu cô đã nói như vậy, tôi không khách khí nữa đâu nhé!”
Tống Kình Vũ cầm thực đơn, lật xem một chút, sau đó gọi ba món mặn một món canh, tốt, coi như biết làm người sống không độc ác.

Sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh Du xem thực đơn và gọi thêm hai món nữa.

Tống Kình Vũ cũng không ngăn cản, đợi người phục vụ đi khỏi mới hỏi Hứa Thanh Du: “Cô đến tìm tôi, Ninh Tôn có biết không?”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Biết chứ! Trước khi đi, tôi có nói trước với anh ấy mà.”
Tống Kình Vũ gật đầu, Hứa Thanh Du lại bổ sung thêm một chút: “Nhưng anh ấy không bao giờ quản lý chuyện của tôi cả, anh ấy chẳng bao giờ quan tâm tôi đi đâu làm gì.”
Tống Kình Vũ nhướng mày: “Tôi đã đọc qua một vài tin tức.

Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy mà anh ấy vẫn thoải mái không quản lý cô cơ à?”
Giọng điệu của anh ta có vẻ như đang nói đùa, làm Hứa Thanh Du cười theo: “Nếu hai người chưa kết hôn, vẫn nên để cho đối phương có sự riêng tư một chút.

Chúng tôi đã thống nhất với nhau chuyện này từ đầu rồi.”
Tống Kình Vũ cũng gật đầu đồng ý: “Nên vậy, trước khi chính thức quen nhau, hai người đúng là nên thống nhất với nhau về một vài quy tắc trong tình yêu.

Nếu không, sau này phát triển lên sẽ rất phức tạp.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút về quan điểm sống của cô và Ninh Tôn, chúng có hợp để sống với nhau không?
Chưa kịp suy nghĩ cô liền giật mình tỉnh lại, ném suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Đến với nhau hay không thì có ích gì? Hai người họ từ đầu đến cuối đều là giả tình giả ý, sau này có thế nào cũng không có khả năng thành thật.

Suy nghĩ quá nhiều sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu.

Đợi đến lúc ăn cơm xong, Hứa Thanh Du nhìn điện thoại, Tần Niên gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng ở đó đã lo liệu xong mọi chuyện, hỏi Hứa Thanh Du bây giờ đang làm gì.

Hứa Thanh Du nhanh chóng trả lời rằng cô đang ăn trưa, và sau đó nhanh chóng đặt điện thoại trở lại chỗ cũ.

Tống Kình Vũ đang rót trà nhưng khóe mắt vẫn bắt kịp được động tác của cô.


Anh không để tâm lắm đến hành động đó: “Nếu có chuyện gì rất gấp, em cứ dùng điện thoại tự nhiên đi, tôi không để ý đâu.”
Hứa Thanh Du hơi mỉm cười: “Không có gì đâu.”
Cô không biết rõ tính cách Tống Kình Vũ.

Đối với cô, cô cảm thấy trong hoàn cảnh này, việc gọi điện hoặc gửi tin nhắn có vẻ không được tôn trọng đối phương cho lắm.

Tống Kình Vũ nhấp một ngụm trà: “Cô không cần quá khách sáo với tôi.

Nếu như tôi câu nệ với cô, hôm nay sẽ không gặp cô.”
Hứa Thanh Du mím môi không nói.

Không biết anh ấy nghĩ gì và lại nói thêm: “Hôm đó, nhìn thấy cô trong studio, tôi chợt nhớ ra rất nhiều điều.

Cảm giác như tôi đã nhìn thấy chính mình nhiều năm trước.

Vì vậy, tôi sẵn lòng coi cô như người một nhà, gặp gỡ và giúp đỡ cô bất cứ lúc nào.

Cô không cần giữ khoảng cách xa lạ với tôi như vậy.”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói: “Chuyện này…”
Tống Kình Vũ dựa vào lưng ghế, bắt chéo tay, vắt hai chân lên nhau rồi đặt tay lên đùi: “Khi mới bước vào xã hội, tôi cũng thận trọng như em vậy.

Giờ nghĩ lại, tôi đã quên mất lúc đó tôi như thế nào.

Tôi bị xã hội tiêm nhiễm nhiều thứ quá rồi, cũng tạo cho mình một vẻ ngoài bóng bẩy.

Thực tế, đây không hẳn là điều tốt.

Con người sẽ làm mất chất riêng của bản thân mình.”.


Nhấn Mở Bình Luận