Tần Niên không nhận ra ánh mắt của Hứa Thanh Du và Ninh Tôn có gì đó không ổn, cô ấy ở bên cạnh cười rộ lên, có ý muốn nói giúp cho Hứa Thanh Du, “Cậu đã giữ được trái tim của anh ấy từ lâu rồi mà còn bận tâm đến dạ dày của anh ấy để làm gì.”
Mẹ Ninh ở bên cạnh cũng đồng ý, “Đúng vậy, bây giờ hai đứa đã ở bên nhau rồi, dạ dày nó có như thế nào cũng chẳng sao, hơn nữa tới cô còn bị trù nghệ của con mê hoặc, huống chi là nó.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, rất hợp tác, gật đầu, “Cô nói cũng phải ạ.”
Bầu không khí chợt trở nên im lặng, một lúc sau, Tần Niên mới đột nhiên hỏi, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đến với nhau như thế nào?
Vấn đề này cũng không phải chuyện gì quá riêng tư, đặc biệt là khi mẹ Ninh dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm hai người bọn họ, dường như câu hỏi này lại càng không có cách nào để lảng tránh.
Nhưng Hứa Thanh Du không dám trả lời những câu hỏi như vậy.
Cô không biết trước đây Ninh Tôn có từng kể gì với mẹ của anh chưa, cô sợ mình nói sai, đến lúc đó mọi chuyện chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Thế nên, Hứa Thanh Du uống một ngụm nước, mỉm cười nói, “Chuyện này hai người hỏi Ninh Tôn ấy, tớ hơi xấu hổ.”
Tần Niên ngồi bên cạnh không nhịn được bĩu môi, “Có gì đâu mà phải xấu hổ?”
Sau đó cô ấy lại nói thêm, “Hai người đã yêu nhau lâu như vậy, sao hồi đi học tớ không nghe thấy cậu kể gì hết?”
Sắc mặt của Hứa Thanh Du không hề thay đổi, trả lời một cách hợp tình hợp lí, “Khi ấy tớ vẫn chưa tốt nghiệp, ai biết được tương lai sau này sẽ ra sao, tớ sợ mối quan hệ này không thể kéo dài nên tớ không dám kể với ai hết.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.8
thoát khỏi sự truy lùng của công chúng.”
Nói xong, anh mới ngập ngừng nắm lấy tay Hứa Thanh Du, nhẹ nhàng nhéo hai cái.
Nếu như người ngoài nhìn vào, nhất định sẽ cho rằng đây là phương thức để anh bày tỏ lòng xin lỗi của mình với cô.
Nhưng ở trong mắt Hứa Thanh Du, hành động này của Ninh Tôn thật sự khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Cũng may là khả năng tập trung của cô tương đối tốt, không rụt tay lại ngay lập tức.
Thậm chí cô còn có thể quay đầu nhìn Ninh Tôn mỉm cười.
Mẹ Ninh và Tần Niên không biết thực hư thế nào, vì vậy hai người còn khen bọn họ sáng suốt.
Mẹ Ninh đã từng lăn lộn trong giới giải trí, đương nhiên bà cũng biết hố nước độc này sâu đến mức nào.
Bà thở dài, “Cô hiểu tính tình của A Tôn, nó không phải một người dễ bị mê hoặc bởi người khác, tính tình của tiểu Hứa cũng rất trầm ổn, nếu như không có gì bất ngờ, hai đứa nhất định có thể nắm tay nhau đi đến cuối cùng.”
Dứt lời bà lại nói thêm một câu, “Thật ra cô cũng rất muốn nhìn thấy hai đứa đơm hoa kết quả.”
Khi nghe được những lời này, trong lòng của cả Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đều có phần xấu hổ.
Bởi vì bọn họ biết kết quả cuối cùng của mối quan hệ này sẽ như thể nào.
Đơm hoa kết quả là điều không thể, chỉ có đường ai nấy đi mới là kết cục đúng đắn.
Sau khi nhắc đến đề tài này, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn trở nên im lặng hẳn.
Bởi vì, cho dù có nói tới chuyện gì đi chăng nữa thì chắc chắn đều chỉ xoay quanh mối quan hệ giữa cô và anh.
Nếu như chuyện giữa hai người bọn họ đã không thể để cho ai biết, vậy thì dứt khoát đừng nói thêm lời nào nữa.
Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, mẹ Ninh mới lên tiếng, nói là muốn ra bên ngoài đi dạo.
Vừa lúc, Tần Niên cũng chưa muốn về khách sạn, vội vàng đi đến khoác tay Hứa Thanh Du, “Được ạ, đi thôi, vừa lúc trời tối, nhất định bên ngoài sẽ rất náo nhiệt, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Ninh Tôn không hề phản đối, dù sao về nhà anh cũng không có việc gì để làm.
Vì thế bốn người không trở về xe nữa mà chậm rãi đi dọc theo con đường.
Mẹ Ninh đi một hồi mới nhận ra có gì đó không đúng lắm, bà đi đến kéo tay Tần Niên.
Tần Niên là một cô gái rất thẩu hiểu lòng người, lập tức hiểu ý của bà.
Tần Niên buông tay Hứa Thanh Du, còn thuận thế đẩy cô về phía Ninh Tôn, “Là lỗi của tớ, là lỗi của tớ.”
Cô ấy có ý gì, Hứa Thanh Du đương nhiên hiểu rõ, thế nhưng cô chỉ cười, nói, “Cậu đúng là nhàm chán thật đấy!”
Tần Niên một đời làm việc trượng nghĩa, tiêu soái đáp, “Hai ngày nay tớ chiếm dụng thời gian của cậu quá nhiều rồi, thật là xin lỗi.
Bây giờ khó khăn lắm hai người mới gặp được nhau, thích làm gì thì làm đi, bọn tớ không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì đâu.”
Hứa Thanh Du lắc đầu đầy bất lực, không lên tiếng.
Thấy cô đi bên cạnh Ninh Tôn, ngay lập tức mẹ Ninh dẫn Tần Niên đi cách xa bọn họ một chút.
Ninh Tôn đút hai tay vào túi quần, hạ mũ thật thấp, mọi người xung quanh không hề nhận ra anh.
Một lát sau, Ninh Tôn mới lên tiếng, “Nói chuyện với Tống Kình Vũ suôn sẻ như vậy, thế cô tính đầu tư bao nhiêu?”
Hứa Thanh Du vẫn đang do dự, nếu như đầu tư quá ít thì cô cảm thấy hơi ngại.
Thế nhưng cô cũng không thể đầu tư quá nhiều, cô muốn bản thân giữ lại một ít trong tay để có thể xoay vòng vốn.
Thế nên câu trả lời của cô là, “Tần Niên bảo rằng cậu ấy muốn hùn vốn với tôi, thế nên tôi phải xem cô ấy muốn đầu tư bao nhiêu đã, trước mắt thì tối đa tôi chỉ muốn đầu tư mười lăm vạn mà thôi.”
Ninh Tôn dừng lại một lúc rồi mới nói, “Tính cả tôi nữa.”
Hứa Thanh Du sửng sốt, “Cái gì?”
Ninh Tôn đáp, “Đầu tư, tính cả tôi nữa, tôi góp vốn với cô.”
Mắt Hứa Thanh Du chớp chớp, lập tức nở một nụ cười, đồng ý vô cùng dứt khoát, “Được thôi, nếu như anh và tôi cùng nhau góp vốn, vậy thì tôi không cần phải sợ mất mặt nữa rồi.”
Dứt lời, cô tựa như được thở phào một hơi, “Vậy là tôi đỡ phải đắn đo suy nghĩ nên dùng cách nào để có thể uyển chuyện nói ra được số tiền đầu tư của bản thân mà không khiến chính mình bị xấu hổ rồi.”
Cô giơ tay vỗ vai Ninh Tôn, “Bây giờ đã có anh rồi, tôi không còn phải sợ nữa.”
Ninh Tôn nhìn khuôn mặt đắc ý của Hứa Thanh Du, không nhìn được cười nhạo cô, “Vậy rốt cuộc cô đang ôm đùi của Tống Kình Vũ hay là đùi của tôi?”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, hơi suy nghĩ một chút, sau đó vẻ mặt phức tạp trả lời anh, “Tôi có thể ôm đùi của cả hai người, mỗi tay một cái có được hay không?”
Ninh Tôn khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào sải bước về phía trước.
Hứa Thanh Du gọi với theo anh, nhanh chóng đuổi theo, “Sao anh lại trở nên không vui rồi? Tôi đã nói gì đâu.”
Ninh Tôn kéo vành mũ thấp xuống, không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu cảnh cáo Hứa Thanh Du, “Tốt nhất cô nên cẩn thận một chút cho tôi, đừng gây ra tai tiếng gì đấy.
Tôi không hề hy vọng cô có thể giúp tôi dát vàng lên mặt, chỉ cần cô đừng làm liên luỵ đến tôi là được.”
Hứa Thanh Du bĩu môi, “Cho dù tôi có muốn tạo tin đồn với người ta thì cũng chưa chắc người ta đã đồng ý đâu.
Trong mấy năm qua, có không biết bao nhiêu cô gái muốn vồ lấy Tống Kình Vũ kia kìa.
Nói chung là không có khả năng những người trước không làm được mà đến tôi lại làm được đâu, anh không cần phải nghĩ nhiều như vậy, chẳng hiểu tại sao anh lại cứ muốn bị cắm sừng thế?”
Ninh Tôn trừng mắt nhìn Hứa Thanh Du, Hứa Thanh Du thấy vậy, lập tức làm hoà, mỉm cười nói, “Nói giỡn thôi mà, cho dù tôi có thật sự yêu anh ta đi nữa thì cái sừng này cũng không bị cắm trên đầu anh đâu.
Người khác không biết mối quan hệ giữa chúng ta như thế nào, nhưng chẳng lẽ trong lòng chúng ta lại không rõ sao?”
Ninh Tôn nghe thấy cô nói vậy thì cười lạnh, “Tôi phát hiện ra dạo gần đây lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi đấy? Trước đây khi đối diện với tôi, cô còn không dám động đậy kia mà, sao bây giờ lại trở nên hăng hái thế?”.