Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cho đến khi Hứa Thanh Du và Tần Niên rời đi, mẹ Ninh vẫn chưa thấy thoả mãn, đứng ở bên cạnh Ninh Tôn nói tiếp, “Tinh thần của hai cô bé này thật tốt, làm mẹ thích chết đi được.”
Giọng điệu của Ninh Tôn không mặn không nhạt, “Chẳng phải cô gái trẻ nào cũng như vậy sao? Đổi lại là một người khác thì mẹ cũng sẽ thích thôi.”
“Làm sao có thể giống nhau được? Con bé là bạn gái của con.” Mẹ Ninh vỗ vai Ninh Tôn nói, “Nếu như mẹ vô tình gặp được một cô gái ở trên đường, cho dù cô bé ấy có hoạt bát, có xinh đẹp đến đâu thì cũng chưa chắc mẹ đã thích, bởi vì cô bé ấy không hề liên quan gì đến mẹ và con cả.”
Nói xong, bà giơ tay ngoắc một chiếc taxi, sau đó kéo Ninh Tôn cùng lên xe.

Trên đường trở về nhà, mẹ Ninh không nhịn được cảm thán, “Đã lâu rồi mẹ chưa được vui như vậy.

Sau này con nhớ tìm thời gian đến gặp mặt gia đình tiểu Hứa, chẳng phải hai đứa đã ở bên nhau khá lâu rồi sao? Hơn nữa trước đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, vẫn nên cho người nhà con bé một lời giải thích.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng cau mày, không đáp lời nào.

Mẹ Ninh thầm coi như anh đồng ý.

Bầu không khí trở nên im lặng trong giây lát, đột nhiên mẹ Ninh hỏi, “Này, hôm nay con bé có nhắc đến một người tên là Tống Kình Vũ, cậu ta là ai vậy? Mẹ có cảm giác ấn tượng của con bé với cậu chàng kia có vẻ không tồi, còn khen ngợi hết lời.”
Ninh Tôn không mấy hiểu biết về con người của Tống Kình Vũ, anh chỉ từng gặp qua cậu ta một lần ở studio, nhưng hai người không hề nói chuyện với nhau.

Ninh Tôn ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời, “Cậu ta là một nhà đầu tư, nghe nói đầu óc khá thông minh, giúp rất nhiều người kiếm được bộn tiền, danh tiếng không tệ.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.10

“Sao lại không liên quan? Mẹ nói cho con nghe, xã hội bây giờ ấy, cho dù cậu ta đã kết hôn sinh con rồi, con cũng phải đề phòng.

Nếu như cậu ta còn độc thân, vậy thì con lại càng phải cẩn thận hơn nữa.”
Ninh Tôn bật cười thành tiếng, “Mẹ lo xa thật đấy.”
Từng câu từng chữ của mẹ Ninh đều vô cùng thấm thía tình người, “Không phải mẹ lo xa mà là mẹ suy nghĩ thấu đáo, mẹ đã từng này tuổi rồi, có chuyện gì mà chưa từng nhìn thấy.

Những gì mẹ dặn dò con tuyệt đối không hề vô nghĩa, con nhất định phải nhớ kỹ.”
Ninh Tôn yên lặng không trả lời, chỉ âm thầm híp mắt.


Hai người đến trước giao lộ của khu dân cư thì tách ra, Ninh Tôn chậm rãi trở về nhà mình.

Lúc đẩy cửa bước vào nhà, Ninh Tôn vô thức nhìn lướt qua phòng khách.

Phòng khách rất sạch sẽ, đương nhiên, cũng rất yên tĩnh.

Ninh Tôn đứng ngây người trước cửa một lúc, sau đó mới trở về phòng.

Anh lấy điện thoại ra, trên màn hình chờ hiện lên tin nhắn của Hứa Thanh Du vừa gửi đến.

Thật ra cô cũng không nhắc đến chuyện gì quá hệ trọng, chỉ là thông báo cho Ninh Tôn một tiếng, bảo bọn họ đã về tới khách sạn rồi.

Hứa Thanh Du vẫn luôn chu đáo và cẩn thận như vậy, Ninh Tôn cũng gửi lại cho cô một tin nhắn, nói bản thân đã về nhà.

Rất nhanh, Hứa Thanh Du đã đáp lại bằng hai chữ ngủ ngon.

Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại gần nửa ngày trời, đột nhiên nhớ tới những lời mẹ anh nói lúc bọn họ ra ngoài.

Mẹ Ninh nói, thói quen là điều vô cùng đáng sợ, có rất nhiều người sẽ vì thói quen mà đem lòng yêu thích một người khác.

Thi thoảng Ninh Tôn tự hỏi, có phải bản thân anh đã quen với việc bên mình lúc nào cũng có sự xuất hiện của Hứa Thanh Du rồi hay không? Thế nên mỗi khi về đến nhà, nhìn căn nhà trống rỗng, trong lòng anh mới trở nên khó chịu.

Anh vứt điện thoại sang một bên, tựa người vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Vốn dĩ anh muốn cho cô nghỉ phép vài ngày, cũng nhân dịp đó để hai người tách ra, khiến cho thói quen này trở nên phai nhạt, nhưng xem tình hình hiện tại, hình như trái tim anh lại càng rạo rực hơn.

Ninh Tôn chép miệng, thở dài.


Tối hôm ấy, không biết vì sao, anh mơ thấy Cố Tư.

Thật ra đã lâu lắm rồi anh không nhớ tới Cố Tư.

Đêm qua, anh mơ thấy Cố Tư và Trì Uyên mang theo đứa con của hai người họ đến đây thăm anh.

Giấc mộng ấy vô cùng mơ hồ, thậm chí có rất nhiều chi tiết anh đã không còn nhớ rõ.

Anh chỉ nhớ được cảnh hai người đó tình nồng ý mật trước mặt mình.

Trước đây Ninh Tôn đã từng mơ thấy điều tương tự, không khác gì mấy so với giấc mơ ngày hôm qua.

Anh nhớ rõ lúc ấy, sau khi tỉnh dậy, bản thân anh chìm đắm trong nỗi đau rất lâu.

Mặc dù Ninh Tôn biết rằng mọi chuyện trong mơ đều là do tâm lý mình sinh ra, nhưng anh vẫn lấy làm khó chịu.

Có điều, sáng nay lúc Ninh Tôn tỉnh dậy, anh đã gần như quên hết mọi thứ trong mơ.

Ngay cả khi bây giờ anh nhớ đến những điều đó, dường như trái tim cũng không còn quá đau đớn.

Con người, luôn sẽ bước ra khỏi nỗi đau của mình.

Không nhất định là phải nhờ đến sự cứu rỗi của ai khác, mà vẫn có những lúc, bản thân chúng ta sẽ tự mình thông suốt được mọi chuyện.

Ít nhất là Ninh Tôn nghĩ vậy.


Đến khi đi tắm, Ninh Tôn lại nghĩ đến những câu nói của mẹ Ninh ở trên xe.

Trước đây anh đã từng đọc được một số thông tin cơ bản của Tống Kình Vũ trên các bài báo, hình như cậu ta hơn ba mươi tuổi, vẫn độc thân.

Bởi vì anh nhớ rất rõ ở trong một bài báo mà anh từng được xem qua, nội dung trong đó có nhắc đến tiêu chuẩn chọn vợ của Tống Kình Vũ.

Lúc ấy Tống Kình Vũ trả lời rằng, cậu ta không vội, mọi chuyện đều phụ thuộc vào duyên số.

Điều này có nghĩa là cậu ta chưa muốn kết hôn, thậm chí vẫn chưa hề có ý định có bạn gái.

Ninh Tôn không nhịn được khịt mũi khinh thường.

Hứa Thanh Du và Tống Kình Vũ có bên nhau hay không, không hề liên quan gì đến anh cả.

Nếu như thật sự hai người có cơ hội đến với nhau, dưới sự góp sức của Tống Kình Vũ, nhất định Hứa Thanh Du sẽ hoàn thành được ước mơ của mình.

Nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng xem như một chuyện tốt.

Ninh Tôn gật đầu theo bản năng, đúng vậy, đây quả thực là chuyện tốt.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Ninh Tôn mặc áo choàng bước ra, thời gian không sớm cũng chẳng muộn, có điều anh vẫn chưa thể ngủ ngay được.

Ninh Tôn lấy điện thoại, lên mạng đọc tin tức.

Công ty đã dùng danh nghĩa của anh đứng ra đăng một bài đính chính.

Chủ yếu là nhằm vào hai fans hâm mộ đăng video lên mạng kia.

Trong bài đính chính, anh không hề mắng fans hâm mộ của mình, đa phần đều là nhắc nhở mọi người theo đuổi thần tượng một cách lý trí, đặt trọng tâm lên cuộc sống của chính mình.

Mỗi người đều có sở thích khác nhau, hy vọng khán giả sẽ cho anh được giữ lại một phần riêng tư, đồng thời tôn trọng sự lựa chọn của anh.


Ninh Tôn lướt xuống xem bình luận, may mắn là phản ứng của cộng đồng mạng khá tích cực, mọi người rất ủng hộ anh.

Đa phần fans hâm mộ đều khá lý trí, còn dư lại một phần nhỏ có thái độ tương đối cực đoan, vẫn luôn mắng hai cô bé kia.

Nhìn chung, mối quan hệ giữa anh và Hứa Thanh Du, rất được mọi người tán thành.

Ninh Tôn mím môi xem bình luận, đọc được một nửa thì anh bấm thoát.

Fans hâm mộ ủng hộ anh và Hứa Thanh Du như thế, có mặt tốt cũng có mặt xấu.

Nếu như sau này anh và Hứa Thanh Du chia tay, sự ủng hộ bây giờ có thể sẽ trở thành công kích và chỉ trích trong nay mai.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ninh Tôn nằm trên giường một lát, sau đó đăng nhập vào game, quả nhiên hai người họ đang online.

Hệ thống hiển thị bọn họ đã vào trận được hơn mười phút.

Ninh Tôn không vội tự mình chơi trước một ván, ngồi đợi hai người các cô.

Ván chơi đó kết thúc rất nhanh, bọn họ chưa đến ba phút đã thoát ra.

Sau đó Hứa Thanh Du mời anh vào đội.

Ninh Tôn không hề do dự, dứt khoát nhận lời tham gia.

Tần Niên mở mic, đầu bên kia vang lên tiếng cười của cô ấy, “Tớ biết Ninh Tôn nhất định sẽ online mà.”
Giọng điệu của Hứa Thanh Du không nóng không lạnh, tiếp chuyện, “Phải rồi, cái gì cậu cũng biết, lợi hại quá đi mất.”
Tần Niên khịt mũi khinh thường, cô ấy nói với Ninh Tôn, “Ninh Tôn, có phải anh đoán được bọn tôi sẽ chơi game vào giờ này nên mới cố tình online tìm chúng tôi đúng không?”.


Nhấn Mở Bình Luận