Hứa Thanh Du từng trước đến nay cũng không biết tửu lượng mẹ Ninh lại có thể tốt như vậy.
Tổng cộng hai chai bia, cô và Ninh Tôn mỗi người uống nửa chai, còn lại một chai là của mẹ Ninh.
Kết quả thức ăn mẹ Ninh không ăn được mấy miếng, ngược lại uống vài ly, cả chai bia đều uống sạch sẽ.
Bà vẫn còn chẹp chẹp miệng, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn: “Nhiều thức ăn như vậy mà không có bia, đúng là lãng phí, các con ở đây đợi một chút, tôi đi mua một ít.”
Ninh Tôn không nói không cho bà uống, chỉ đè cánh tay bà xuống: “Mẹ ngồi ở đây, để con đi.”
Hôm nay Ninh Tôn dường nhưng nói rất nhiều, Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên.
Lần trước mẹ Ninh uống nhiều, nhưng làm phiền anh rất nhiều, ban đầu vừa nảy mẹ Ninh nói muốn uống bia, Hứa Thanh Du cho rằng Ninh Tôn sẽ đứng ra phản đối.
Cuối cùng vừa nãy anh không chỉ là không phản đối, bây giờ lại có thể còn chủ động đi mua bia.
Hứa Thanh Du thầm nghĩ, xem ra buổi quay hình hôm nay thật sự rất thuận lợi, thế mà khiến cho tâm trạng anh có thể tốt đến mức này.
Cổng khu chung cư có một siêu thị nhỏ, mua đồ cũng rất thuận tiện.
Ninh Tôn mặc áo khoác trực tiếp đi ra ngoài.
Hứa Thanh Du đợi anh đi khỏi rồi mới nói: “Con còn nghĩ anh ấy sẽ không cho bác uống.”
Mẹ Ninh mỉm cười: “Lúc nảy bác lấy bia từ trong tủ lạnh kia, nó nhìn bác, chỉ trong ánh mắt đó bác liền biết, nó sẽ không ngăn cấm bác.”
Hứa Thanh Du bật cười haha: “Xem ra hai người gần đây sống chung rất tốt.”
Mẹ Ninh gật gật đầu: “Con người nó ngòai lạnh trong nóng, đừng nhìn vậy thôi, nó cũng rất nhiều chuyện, chỉ là cảm xúc của nó đều là cây gỗ, thực sự nó chỉ là không biết biểu đạt mà thôi.”
Sau đó mẹ Ninh lại thở dài: “Là do vấn đề người lớn của bọn tôi, môi trường sống từ nhỏ không tốt, mới hình thành cho thằng bé tính cách như vậy, thực sự có rất nhiều chuyện nó đều tương đối nhạy cảm, chỉ là nó không dám biểu đạt ra.”
Hứa Thanh Du chỉ có thể gật gật đầu, sau đó hơi nói chuyện phù hợp với thân phận bản thân: “Lúc con và anh ấy sống chung cũng khá tốt, suy cho cùng chúng con biết nhau lâu như vậy rồi, có gì thì nói cái đó.”
Mẹ Ninh cười: “Chắc chắn hai người các con không giống như vậy, chắc hẳn nó đã xem con như người nhà rồi.”
Sau đó mẹ Ninh lại bổ sung thêm một câu: “Bác cũng đang bù đắp những thiếu thốn vai trò của bác trước đây trong cuộc sống của nó, hi vọng một ngày nào đó nó có thể xem bác như một người nhà thực sự.”
Qua một lúc thì Ninh Tôn trở về, xách theo bia.
Mẹ Ninh rất vui vẻ, nhanh chóng đi qua nhận lấy.
Hứa Thanh Du nhớ ngày mai Ninh Tôn là gần buổi trưa mới bắt đầu quay hình chương trình, vì vậy hôm nay uống một chút có lẽ cũng không sao.
Lần này mẹ Ninh khui mỗi người một chai bia.
Hứa Thanh Du cũng không từ chối, cầm lấy chai bia.
Mẹ Ninh rót mình một ly trước, sau đó uống một hơi.
Sau đó bà vừa ăn cơm vừa hỏi Hứa Thanh Du, mấy ngày hôm nay ở bên ngoài như thế nào.
ở bên ngoài như thế nào à, thực sự cũng khá tốt, chính là như vậy.
Bình thường Hứa Thanh Du cũng không thích ra ngoài, cùng với Tần Niên cũng chưa từng đi ra ngoài chơi.
Tính cách Hứa Thanh Du hơi có chút yên tĩnh, thực sự nếu bản thân rãnh rỗi, cô càng muốn ở nhà.
Cô gật đầu nói một câu cũng được.
Ninh Tôn ở bên cạnh hỏi một chút: “Lần kế tiếp gặp mặt với Tống Vũ Kình là khi nào?”
Hứa Thanh Du cũng thật sự không biết, bởi vì Tống Vũ Kình bên kia có rất nhiều việc, vì vậy thời gian gặp mặt tạm thời do Tống Vũ Kình bên kia quyết định.
Hứa Thanh Du cầm ly rượu lên nhấp một ngụm: “Vẫn chưa quyết định, cần phải đợi điện thoại của anh ta.”.
Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu
Ninh Tôn “ừ” một tiếng: “Trước khi gặp mặt anh ấy nói với tôi một tiếng.”
Hứa Thanh Du hiểu được ý của Ninh Tôn, giống như là thông báo cho Ninh Tôn trước một chút, sau đó Ninh Tôn cho cô nghĩ.
Nhưng trong lời nói này mẹ Ninh lại có suy nghĩ khác.
Bà bật cười haha: “Sao vậy, như vậy mà không tin Tiểu Hứa à, đàn ông các con ghen tuông thì cứ ghen tuông, nhưng có những chuyện vẫn nên rộng lượng một chút, Tiểu Hứa gặp Tống Vũ Kình kia cũng là bàn việc đúng đắn, con đừng có mà nghĩ bậy.”
Ninh Tôn có chút bất lực, nhưng cũng chỉ là nhìn mẹ Ninh, không nói gì khác.
Hứa Thanh Du cúi đầu cười, thay Ninh Tôn giải thích một câu: “Không phải anh ấy đang ghen đâu ạ, chỉ là giúp con sắp xếp thời gian thôi.”
Mẹ Ninh không nói gì, cầm ly lên, uống hết cả một ly rượu.
Bữa cơm này ba người ăn rất hài hòa, có thể là bởi vì không khí quá tốt, sau đó Hứa Thanh Du cũng uống không ít, bọn họ uống hết bia Ninh Tôn mua về.
Sau khi ăn xong, lại ngồi ở đó tùy tiện trò chuyện vài câu, mẹ Ninh liền đứng dậy.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi cũng đứng dậy theo.
Chỉ là lúc ngồi ở đây cảm thấy vẫn tốt, Hứa Thanh Du cảm thấy đại não của mình chuyển động vẫn xem như bình thường, nhưng vừa chống bàn đứng dậy, cô liền biết xong rồi.
Đầu cô kêu lên ong ong, tất cả đồ trước mắt đều bắt đầu lắc lư.
Hứa Thanh Du nhanh chóng ngồi xuống, dùng tay đỡ đầu.
Ngược lại mẹ Ninh giống như không uống nhiều, bà quay đầu nhìn thấy Hứa Thanh Du như vậy: “Sao vậy? có phải khó chịu hay không, có nhiều không?”
Hứa Thanh Du xua tay: “Không nhiều.”
Cô như vậy xem là uống nhiều rồi sao, cô cũng biết mình cũng không phải là rất tỉnh táo.
Đầu cô vẫn tỉnh táo, nhưng chỉ là ánh mắt này dường như không được tốt nữa.
Mặc dù mẹ Ninh không say rượu, nhưng không giống như tinh thần lúc bình thường.
Bà đứng dậy cử động vai một cái: “Ai cha, rất lâu rồi không uống bia mà sảng khoái như vậy, trở về ngủ một giấc, cuộc sống phải đơn giản thoải mái.”
Ninh Tôn cũng hơi uống nhiều một chút, rất lâu rồi anh không uống bia, hôm nay trên bàn ăn cụng với mẹ Ninh hai ly, uống hơi có chút mạnh mẽ, tinh thần ngay lập tức liền đi lên.
Ninh Tôn đứng dậy lắc lắc đầu: “Muốn về sao? Con đưa mẹ về.”
Mẹ Ninh cũng mỉm cười: “Con xem con như vậy, đưa mẹ về đến nhà, không chừng mẹ còn phải đưa con ngược trở về.”
Mẹ Ninh đi về phía cửa: “Mẹ thấy hai đứa các con cũng đều không uống ít, đi nghỉ ngơi đi, mẹ không cần các con tiễn, chút bia này đối với mẹ vẫn không là gì cả, tự mẹ đi về, thức ăn vừa nảy đều chưa ăn xong, đoán chừng hai đứa các con cũng chưa ăn xong, buổi tối mẹ lại đến ăn một bữa nữa.”
Hứa Thanh Du vẫn còn có thể bật cười: “Được, vậy buổi tối bác lại đến, con lại nấu hai món mà bác thích.”
Mẹ Ninh rất vui vẻ, bật cười haha rời đi.
Đợi cửa nhà đóng lại rồi, Hứa Thanh Du thở một hơi, chống bàn đứng dậy.
Cô phải đi rửa mặt, bây giờ cô hoa mắt chóng mặt rồi.
Lúc trước cùng với Tần Niên ở bên ngoài uống một ly, mặc dù cũng có chút chóng mặt, nhưng không giống như bây giờ, đường đi phía trước đều không nhìn thấy rõ.
Cảm giác này rất là tồi tệ, Hứa Thanh Du có chút nôn nóng.
Cô cố gắng mở to mắt để tránh đi nhầm đường, chậm rãi đi đến phòng vệ sinh.
Kết quả Ninh Tôn đang ở trong đó.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Du là có chút hoang mang, cô là thực sự sợ hãi nhìn thấy được một số cảnh tượng không quá phù hợp.
Vừa vặn Ninh Tôn đã đi vệ sinh xong, anh đang rửa tay ở bên bồn rửa tay.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du đi đến, Ninh Tôn lau tay, xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Uống nhiều rồi sao?”
Lúc này Hứa Thanh Du vẫn không quên khoe mẽ, đưa tay xua xua: “Ai uống nhiều chứ, tửu lượng của tôi thật sự rất tốt, không tin thì tìm lúc nào đó, hai chúng ta ngồi ở chỗ đó thi uống, bảo đảm khiến cho anh không phân biệt được đông tây nam bắc.”
Ninh Tôn có chút buồn cười, đoán chừng là tác dụng của rượu cồn, cô mới dám nói khoác không ngượng mồm như vậy.
Rõ ràng bình thường là một cô gái rất kín tiếng và hướng nội.
Hứa Thanh Du đặt hai tay xuống, đầu đã vang lên ong ong.
Cô có chút đứng không vững, đúng lúc Ninh Tôn lại xoay người đi đến, muốn đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Hứa Thanh Du vốn dĩ là muốn lui một bước tránh một chút, kết quả cường độ giữ không vững, lùi một bước quá lớn.
Sau người anh là khung cửa, Hứa Thanh Du không chút nào đề phòng ngay lập tức đâm vào, sau đó cả người dao động, theo quán tính hướng về phía trước, trực tiếp ngã vào người Ninh Tôn..