Sau khi cúp điện thoại của Tần Niên, Hứa Thanh Du đi xuống giường, cẩn thận mở cửa phòng ra, và nhìn ra bên ngoài.
Ninh Tôn không có ở phòng khách, xem ra anh ta đã nằm trong phòng nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Du thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút buồn phiền.
Buổi trưa lúc ăn cơm, cô không cảm thấy mình uống quá nhiều những tại sao lại say được chứ.
Bởi vì lúc trước ở bên ngoài cô đã từng uống với Tần Niên một lần, cô ấy còn thấy tửu lượng mình cũng rất khá.
Bây giờ xem ra làm ngươi không nên đánh giá cao bản thân mình quá.
Hứa Thanh Du ở trước cửa quan sát một lúc, cuối cùng cô mới đi ra ngoài.
Bàn ăn còn chưa dọn, cô đã vội vàng cất bát đĩa, đũa xuống bếp rửa sạch sẽ.
Tần Niên sẽ đến ăn cơm tối.
Vậy nên chắc chắn phải làm thêm hai món nữa.
Sau đó cô đi đến tủ lạnh để xem và chọn các món ăn để chuẩn bị cho bữa tối.
Đó là lúc Ninh Tôn mở cửa bước ra.
Ninh Tôn không ngờ Hứa Thanh Du đang ở bên ngoài.
Anh ấy cũng vừa thức dậy, rửa mặt rồi muốn đi ra ngoài xem.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Hứa Thanh Du ngồi xổm ở cửa tủ lạnh, cô ấy đang nhìn những thứ đồ trong ngăn đông lạnh.
Ninh Tôn lập tức nhớ đến cảm giác lúc trưa khi Hứa Thanh Du ngã vào vòng tay của anh.
Cô gái nhỏ gầy, anh bóp chặt vai cô cũng không dám dùng nhiều lực
Rõ ràng là mùi men đó là tan đi gần hết nhưng bây giờ nó hình như đang tụ lại trong người anh.
Ninh tôn nhanh chóng hít thở thật sâu, cố gắng để biểu cảm và thần trí của mình bình thường một chút.
Anh cũng nhấc chân ra một cách bình tĩnh nhất có thể, “Dậy rồi à?”
Hứa Thanh Du bị Ninh Tôn làm cho giật mình, cô suýt chút nữa bật ra khỏi mặt đất.
Cô ấy á lên một tiếng, và sau đó ngập ngừng, “Dậy … dậy rồi, cái đó, anh không ngủ à?”
Ninh Tôn gật đầu, đi tới hướng của tủ lạnh.
Hứa Thanh Du không biết phải làm thế nào, và cảm thấy đầu lưỡi của mình không thể thẳng được nữa, cô ấy càng lắp bắp, “Tôi… Buổi trưa tôi có uống môt chút… không… không xảy ra chuyện gì kì lạ phải không? “
Ninh Tôn mở cửa tủ lạnh, lấy ra một chai nước, “Không có, cô uống say rồi về phòng ngủ, cũng không nói gì nhiều cả.
Nghe anh ta nói như vậy Hứa Thanh Du mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô ấy mỉm cười, “Như vậy là tốt, như vậy là tốt”
Ninh Tôn liếc cô một cái, “Sao vậy, bản thân cô không nhớ gì à?”
Hứa Thanh Du vò đầu bứt tóc, dáng vẻ trông rất khó khăn, “Lần đầu tiên tôi uống nhiều như vậy, tôi thật sự không nhớ rõ lắm.”
Ninh Tôn không nói gì, mở nắp chai, một hơi uống hết nửa bình.
Sau đó, anh quay người và ngồi trên ghế sô pha.
Hứa Thanh Du vội vàng đem những nguyên liệu của những món cần làm cho buổi tối hôm nay ra.
Cô không dám ở lâu trong phòng khách nên đã đi trốn ở nhà bếp.
Cho dù Ninh Tôn không nói ra những chuyện kì lạ của cô, nhưng cô cũng có chút ngường ngượng.
Khi các món ăn dường như được chuẩn bị xong, Hứa Thanh Du mới đến nói với Ninh Tôn, nói là tối nay Tần Niên sẽ đến đây..
Ninh Tôn không bận tâm chút nào, chỉ gật đầu, “Cô ấy ở bên đó chỉ có một mình, vừa hay qua đây nhiều người cũng rất náo nhiệt.”
Hứa Thanh Du giọng nói hơi trầm xuống, “Bên chỗ bác thì muộn muộn rồi anh hẵng điện, để xem bác ấy có dậy chưa.”
Ninh Tôn thở ra một hơi dài, “Được, tôi hiểu rồi.”
Hai người cũng không có nhiều lời hơn nữa.
Nếu thời gian sớm hơn một chút thì cô ấy không cần đi nấu cơm.
Hứa Thanh Du đi quanh quanh trong phòng khách rồi lại trở về phòng để trốn.
Cô ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng bây giờ mỗi khi nhìn thấy Ninh Tôn cô cảm thấy rất ngại.
Ở trong phòng được một lúc, điện thoại di động của Hứa Thanh Du vang lên.
Hứa Thanh Du vội vàng xem điện thoại.
Cứ tưởng là Tần Niên gọi đến nhưng kết quả người gọi đến lại là Tống Kình Vũ.
Tống Kình Vũ gọi đến, chủ yếu là anh ta muốn nói với Hứa Thanh Du về việc anh ấy đã quyết định giúp cô đầu tư dự án, nên mới gọi điện với Hứa Thanh Du để hỏi lại.
Hứa Thanh Du nhanh chóng nói được, cô ấy nói, “Tôi tin anh, anh đợi tui chút xíu tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”
Bên chỗ Tống Kình Vũ nói không gấp lắm, đợi kí kết hợp đồng xong hẵng nói tiếp.
Hứa Thanh Du cũng không hiểu điều này, vội vàng chấp nhận điều đó.
Sau đó Tống Kình Vũ quay sang hỏi Hứa Thanh Du đang làm gì.
Hứa Thanh Du cười, “Tôi đang ở nhà nấu cơm, bên chỗ anh vẫn chưa tan ca hay sao?”
Tống Kình Vũ nói phải, sau đó anh ta nói: “Hôm nay có nhiều việc hơn bình thường, buổi tối chắc phải tăng ca.”
Hứa Thanh Du không có nói gì thêm, cô cười trừ, “Thật đáng thương.”
Tống Kình Vũ nói đùa với cô ấy, “So với cặp tình nhân ngọt ngào như hai người thì những con người độc thân chỉ biết gây dựng sự nghiệp như tôi thì không thể so bì được.”
Hứa Thanh Du không có nhiều điều để nói, Tống Kình Vũ hiển nhiên vẫn còn việc phải làm nên không nói nhảm với cô, sau khi đùa vài câu, anh chỉ chào hỏi rồi cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn tấm cửa, không biết Ninh Xuân có còn ngồi trên sô pha hay không.
Cô ấy ở trong phòng cũng không có việc gì làm, nhưng mà nếu ra ngoài đối mặt với Ninh Tôn …
Bỏ đi bỏ đi, vẫn là ở trong phòng tốt hơn.
Phải gần một tiếng sau, Tần Niên mới gọi đến.
Cô ấy nói rằng cô mới từ khách sạn xuất phát đến chỗ của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du canh đúng giờ và mở cửa đi ra ngoài để nấu ăn, Ninh Tôn đã không còn ngồi ở trên sô pha.
Sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh Du quay người đi đến gõ cửa phòng Ninh Tôn, bảo anh ta gọi điện thoại cho mẹ Ninh trễ một xí, xem bên dì ấy đã thức dậy chưa.
Mẹ Ninh buổi trưa cũng uống không ít, bà và Ninh Tôn rất giống nhau ở điểm này.
Bên chỗ mẹ Ninh cũng không biết ngủ đến lúc nào mới tỉnh.
Ninh Tôn trong phòng đáp lại, “Được, tôi biết rồi.”
Hứa Thanh Du quay trở lại nhà bếp mới bắt đầu nấu ăn, bên chỗ Ninh Tôn đã mở cửa để ra ngoài.
Ninh Tôn đi tới đi lui đến cửa phòng bếp, nhìn Hứa Thanh Du, “Cô không cần nấu quá nhiều món đâu, đủ ăn là được, nếu ăn không hết thì cũng lãng phí lắm.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, “Buổi trưa còn lại một ít thức ăn.
Buổi tối thêm hai món nữa là đủ.
Tôi không dám làm quá ít, vì sợ sẽ không đủ.”
Ninh Tôn ôm vai dựa vào khung cửa, “Tháng sau tôi sẽ vào đoàn quay phim.
Có lẽ cô không cần theo tôi đâu, cô cứ ở nhà đi là được.”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, và dừng lại công việc nấu ăn.
Ninh Tôn nghĩ cô không thoải mái, nhưng Hứa Thanh Du lại quay đầu nhìn anh, nhưng nói: “Nếu như vậy thì anh có trả tiền lương cho tôi không vậy?”
Hay thật, quả nhiên là anh ta đã nghĩ quá nhiều.
Ninh Tôn cười nhạt, “Cô yên tâm đi, không thiếu tiền của cô đâu.
Dù sao thì điểm yếu của tôi vẫn còn ở trong tay cô mà.”
Hứa Thanh Du giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, điểm yếu của anh vẫn còn nằm trong tay tôi, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ.
Cứ nắm trong tay điểm yếu này của anh, thì anh nói tôi có thể lấy được bao nhiêu tiền trong tay anh chứ?”
Ninh Tôn cũng có hứng thú với chuyện này, “Cô muốn bao nhiêu?”
Hứa Thanh Du chép chép miệng, “Trước tiên anh phải báo cáo tài sản của anh cho tôi.”
Ninh Tôn cười nhạt nói: “Cô cũng ham thật, không chừa cho tôi một con đường sống nào, cô muốn tham hết à?”
Hứa Thanh Du hừ nhẹ một tiếng, “Ai bảo anh lại kiếm được nhiều tiền vậy, tôi còn muốn vét sạch của anh không đồng nào”
Nếu như nói như vậy, không có suy nghĩ sai lệch thì không sao.
Nếu như có suy nghĩ sai lệch thì sẽ có rắc rối lớn.
Hứa Thanh Du hình như cũng có suy nghĩ sai lệch đó, sau đó cô nhanh chóng im miệng.
Cô xào món ăn và không nhìn đi chỗ khác.
Ninh Tôn có lẽ không nghĩ nhiều, vẻ mặt không thay đổi, “Độc ác nhất vẫn là trái tim phụ nữ, quả nhiên nói không sai.”.