Lúc Hứa Thanh Du ra khỏi phòng, Ninh Tôn vẫn chưa xuất hiện, vì thế cô đi tới gõ cửa phòng của anh, “Anh đã dậy chưa?”
Một lát sau Ninh Tôn mới ra mở cửa, nhìn bộ dạng thì có vẻ như anh đã đánh răng rửa mặt xong xuôi.
Hứa Thanh Du thở dài, “Bây giờ tình hình trên mạng khá ồn ào, chị Thái nói rằng hôm nay chúng ta đừng ra khỏi nhà.”
Không ngờ được rằng vẻ mặt của Ninh Tôn lại rất bình tĩnh, “Ừ, vừa rồi công ty cũng đã gọi cho tôi, xem như nghỉ ngơi một ngày vậy, đúng lúc tôi cũng cảm thấy hơi mệt.”
Hứa Thanh Du không nhắc đến những việc khác nữa, nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng.
Thật ra cô không tức giận lắm, có thể là vì đã trải qua nhiều việc, tâm lý dần trở nên vững chắc hơn trước rất nhiều.
Dường như Ninh Tôn cũng không bị ảnh hưởng gì mấy, có điều, điện thoại của anh không ngừng có cuộc gọi đến.
Anh ngồi trên sô pha không được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại vang lên, lần này anh đứng dậy trở về phòng nghe điện thoại.
Vừa mới trở ra thì lại nhận được một cuộc gọi khác, anh chỉ có thể quay ngược trở về phòng nhận điện thoại.
Bình thường Ninh Tôn không có bạn bè, Hứa Thanh Du đoán rằng đa phần những cuộc gọi này đều là công ty gọi đến.
Sau khi làm xong bữa sáng, cô gọi anh xuống dùng bữa, sau đó hỏi, “Bên phía công ty nói thế nào? Có gặp chuyện gì phiền toái không? Có cần tôi phải làm gì không?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.27
Hứa Thanh Du thoáng do dự một hồi, sau đó mới hỏi, “Nam Nhạc có liên hệ với anh không? Không biết tình huống bên phía cô ta như thế nào?”
Ninh Tôn không hề có ý giấu diếm cô, dứt khoát trả lời, “Hôm qua cô ta đã gọi cho tôi, hình như tình hình không mấy khả quan, dù sao thái độ của cư dân mạng với cô ta cũng không được thân thiện cho lắm.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Không biết cô ta tính xử lý việc này như thế nào đây.”
Ninh Tôn không hơi đâu để tâm đến chuyện của Nam Nhạc, chính việc của bản thân anh còn lo chưa xuể, nếu mà còn rảnh rỗi để quan tâm đến chuyện của người khác thì đúng là không biết tự lượng sức mình.
Hai người ăn sáng xong, sau đó ngồi ở nhà ngây ngốc.
Có lẽ là vì trong lòng còn nhiều vướng bận, cho nên tâm trạng của cả hai người đều không mấy vui vẻ, lúc trước hai người ở cạnh nhau còn rất hoà thuận, thế mà hôm nay chỉ nhìn nhau không nói câu nào.
Điện thoại của Ninh Tôn reo lên liên tục, lúc sau anh trở về phòng nghe điện thoại rồi cũng không thấy trở ra nữa.
Hứa Thanh Du ngồi trên ghế sô pha xem TV, Tần Niên khá bận rộn, buổi sáng cô ấy chỉ kịp gửi cho cô một tin nhắn, khuyên cô đừng nghĩ quẩn.
Thật ra Hứa Thanh Du chẳng có gì để phải nghĩ quẩn cả, ngành giải trí này có ngày nào mà không có những tin tức như vậy được tung ra, thậm chí có khi còn phiền phức hơn so với sự việc lần này của Ninh Tôn.
Cô vẫn có tâm tình xem thêm hai chương trình truyền hình, hoàn toàn buông bỏ gánh nặng, vui vẻ bật cười.
Đợi đến giữa trưa, Hứa Thanh Du đến gõ cửa phòng Ninh Tôn, dự định hỏi trưa nay anh muốn ăn cái gì.
Kết quả là cô vừa mới gõ cửa phòng anh xong thì phía cửa nhà cũng bị người khác gõ vang.
Sau đó giọng nói của mẹ Ninh vang lên, “Hai đứa có ở nhà không?”
Hứa Thanh Du nhanh chóng chạy đến mở cửa cho mẹ Ninh.
Trên mặt mẹ Ninh đeo một cái kính râm, lại còn bịch thêm một cái khẩu trang, trông có phần khoa trương.
Hứa Thanh Du đợi bà đi vào, sau khi đóng cửa lại rồi mới hỏi, “Sao cô lại ăn mặt kín mít thế vậy ạ?”
Mẹ Ninh thở dài một hơi, bỏ khẩu trang và kính râm xuống, “Tuy rằng không ai nhận ra cô nhưng cô sợ người khác nhìn thấy sẽ gây phiền phức cho các con.”
Hứa Thanh Du mỉm cười an ủi bà, “Không sao đâu ạ, làm gì phiền phức tới mức ấy.”
Ninh Tôn mở cửa đi ra, nhìn thấy mẹ Ninh cũng không có biểu hiện gì quá đặc biệt, “Mẹ thấy tin tức ở trên mạng rồi sao? Không sao đâu, mẹ đừng bận tâm.”
Mẹ Ninh không khỏi bất lực, thay giày rồi đi vào ngồi trên sô pha, đồng thờ giải thích, “Lúc mẹ và ba con ở bên nhau, người phụ nữ ấy đã bệnh nặng tới mức phải nằm viện rồi, chẳng qua chỉ kéo chút hơi tàn mà thôi.”
Lúc ấy, việc đồng ý ở bên cạnh một người đàn ông đã có gia đình đúng là lỗi của bà, nhưng tuyệt đối không có việc bà bức chết đối phương, cho dù có xấu xa tới mức nào đi nữa thì bà cũng không thể có những hành động như vậy.
Ninh Tôn hỏi mẹ Ninh, “Chắc là lúc ấy Ninh Tú cũng đã biết chuyện rồi đúng không?”
Mẹ Ninh gật đầu, “Hầu hết thời gian của Ninh Tú đều dùng để ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ nó, mẹ và thằng bé không hề xảy ra bất kì mâu thuẫn nào.”
Mãi cho đến sau này, khi bà ấy bị Ninh Bang bỏ rơi, bà cũng chưa từng động tới Ninh Tú.
Ninh Tôn gật đầu, nếu như cần thiết, anh có thể nhờ Ninh Tú đứng ra nói vài câu.
Rốt cuộc mẹ anh có phải là người sẽ làm việc như vậy hay không, trong lòng anh rất rõ ràng.
Dựa vào sự hiểu biết của Ninh Tôn về Ninh Tú, tuy rằng anh ta không thích anh, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không làm chuyện bỏ đá xuống giếng.
Tinh thần của mẹ Ninh không vững chắc bằng Hứa Thanh Du và Ninh Tôn, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng tự trách, cho rằng Ninh Tôn bị mình làm liên luỵ.
Nếu không phải vì muốn giúp bà tìm tài nguyên, Ninh Tôn đã không cần phải đi gặp Nam Nhạc.
Chứng kiến Nam Nhạc bị người khác tính kế, mặc dù sau đó nhờ vào video giám sát, bọn họ đã được trả lại sự trong sạch, nhưng một lần nữa, Ninh Tôn lại vì những việc mà mình đã làm trong quá khứ mà rơi vào cảnh bị cộng đồng mạng chỉ trích thậm tệ.
Sự nghiệp của bà vẫn chưa có bước tiến triển mà đã phá huỷ tiền đồ của Ninh Tôn.
Cả đêm ngày hôm qua mẹ Ninh trăn trở không ngủ được, nghĩ như thế nào vẫn cảm thấy khó chịu.
Hứa Thanh Du đi tới, ngồi xuống bên cạnh bà ấy, nhẹ nhàng vỗ về, “Vấn đề không lớn như bác nghĩ đâu ạ, mặc dù trên mạng nhất thời không thể lấy lại được sự trong sạch cho cô, nhưng con cảm thấy vẫn có rất nhiều cư dân mạng lý trí, dù sao việc này cũng không liên quan gì đến Ninh Tôn.”
Mẹ Ninh vuốt mặt, thở dài một hơi, “Chủ yếu là bác sợ dư luận bị người khác dắt mũi, sự nghiệp của Ninh Tôn chỉ mới bắt đầu khởi sắc, nếu vì chuyện này mà tan tành thì bác chính là tội đồ.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.28
như anh được giải thoát.
Sau này có thể ra ngoài ăn uống, tụ tập với bạn bè một cách bình thường.
Không cần lo lắng đến việc bị người khác nhận ra làm ảnh hưởng đến thanh danh, sau đó bị công ty truy cứu trách nhiệm.
Người ta thường nói rằng làm nghệ sĩ rất tốt, đúng là có điểm tốt thật, nhưng nó cũng có những mặt trái khó lòng chấp nhận.
Mẹ Ninh ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, khoé mắt ươn ướt, “Mẹ sợ con trách mẹ.”
Ninh Tôn không hề bận lòng vì việc ấy, dựa vào tay vịn của sô pha, “Sao con lại phải trách mẹ? Từ trước đến nay con vẫn luôn cho rằng chuyện đó không phải hoàn toàn là lỗi của mẹ.”
Trong lòng anh nghĩ tới Ninh Bang, lần trước Chương Tự Chi nói cho anh biết, ông ấy đang nằm viện.
Không biết cuộc sống của Ninh Bang trong bệnh viện như thế nào, nhưng theo như những gì Chương Tự Chi kể thì có vẻ như tình hình của ông ta không được tốt lắm.
Chuyện này có thể trách ai? Tất cả đều là do ông ta tự chuốc lấy.
Khi còn trẻ làm nhiều điều xấu, đến lúc già ắt phải trả giá.
Đó là một điều bất di bất dịch, trước đây Ninh Tôn quá tự phụ, cho rằng bản thân có thể trốn thoát khỏi quy luật ấy.
Bây giờ nhìn lại đi, quả báo đã đến rồi đấy..