Điều khiến Ninh Tôn bất ngờ nhất chình là cú điện thoại của Ninh Tú lúc tầm chiều.
Giọng điệu của Ninh Tú không tốt lắm, đại ý là vì chuyện của Ninh Tôn mà bây giờ nhà họ Ninh cũng bị liên luỵ.
Một vài nhà báo đã tìm ra địa chỉ nhà họ Ninh, đang đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Phía bên công ty cũng vậy, rất nhiều nhà báo, phóng viên đều đứng sẵn ngoài đó.
Anh ta bị chặn hai lần, những kẻ đó cứ bao vây anh ta không ngừng hỏi về những câu hỏi vô cùng riêng tư, phiền chết mất.
Ninh Tôn bình tĩnh trả lời, “anh tưởng tôi muốn thế lắm à? tôi cũng đang mong những chuyện này mau chóng trôi qua đây.”
Đầu giây bên kia, Ninh Tu bắt đầu lạnh giọng nói: “hôm nay tôi gọi cho cậu là vì tôi muốn cậu tỉnh táo lại, cậu cũng biết Ninh Tiêu và Ninh Tương là loại người như thế nào mà.
Bây giờ bọn chúng vẫn chưa tìm được hai người họ, lỡ mà tìm được rồi thì lời nào mà chúng nó chẳng nói được.”
Tôn chẳng buồn che giấu mà nói thẳng.
Giọng điệu Ninh Tú không có gì thay đổi, nhắc đến mẹ Ninh cũng không có chút gì gọi là oán hận, “Thôi vậy, cậu nên thân thì bà ấy cũng được nhờ.”
Ninh Tôn không muốn nói với Ninh Tú về chuyện của mẹ Ninh, chỉ nhắc Ninh Tú rằng nếu gặp phải phóng viên thì phải cố gắng tránh đi.
Đám phóng viên này ấy à, người nào người nấy chỉ muốn làm cho mọi chuyện càng to càng tốt.
Nếu Ninh Tú trả lời bất cứ câu hỏi nào của bọn họ thì sẽ rất dễ bị bẻ sang ý nghĩa khác.
Đến lúc đó có thể gia đình Ninh Tôn phải thật sự bước vào vũng nước đục này.
Ninh Tú hiểu ý của Ninh Tôn, anh ta nói: “yên tâm, tôi chẳng rảnh rỗi đến thế.
Vốn dĩ cũng không phải chuyện vui vẻ gì, việc gì phải nói nhiều với bọn họ.”
Sau đó, Ninh Tú lại nói, “Cậu nói lại với công ty quản lý, bảo họ mau ép chuyện này xuống đi.
Chuyện này càng kéo dài, thì không chỉ nhà họ Ninh bị ảnh hưởng mà ngay cả cậu cũng gặp phải bất lợi.”
Anh ta oán trách: “Chúng tôi đều là người làm ăn đàng hoàng, đâu giống giới giải trí hỗn loạn như các cậu.
Càng nhiều bê bối, lượng người hâm mộ càng cao thì tài nguyên càng nhiều, nhưng nếu bê bối nhiều quá thì cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi đấy.”
Ninh Tôn thở dài một hơi: “Cố gắng lên, bây giờ chúng ta chưa thể nắm rõ mọi thứ, chỉ đành cố gắng giảm sức ảnh hưởng xuống thôi.”
Nói đến đây cũng đã đủ, Ninh Tú vẫn còn nhiều thứ phải làm nên đã cúp máy.
Ninh Tôn đặt điện thoại xuống, xoay người bước đến bên cửa sổ.
Hiện giờ tình hình trên mạng càng lúc càng tệ, không chỉ anh mà ngay cả Nam Nhạc cũng vậy.
Danh tiếng của họ đang giảm xuống một cách nhanh chóng.
Khi nãy anh đã đọc đoạn tin nhắn mà Nam Nhạc gửi cho anh.
Lần này cô ta không nhờ anh giúp mình làm sáng tỏ mọi chuyện nữa, chỉ nói với anh rằng động tĩnh trên mạng đợt này đều là âm mưu của một người nào đó, bảo anh cố gắng điều chỉnh tâm trạng.
Tâm trạng của Ninh Tôn vẫn luôn tốt.
Tuy những thứ này khiến người ta rất khó chịu, nhưng cũng chẳng khiến anh phải bận tâm gì nhiều.
Ninh Tôn đợi một lúc, nhận thấy bên ngoài đã yên tĩnh lại.
Khi nãy vẫn nghe thấy tiếng cười khúc khích của Hứa Thanh Du, nhưng bây giờ tiếng cười ấy đã không còn.
Ninh Tôn ngập ngừng một lúc liền xoay người mở cửa, bước ra ngoài.
Mẹ Ninh đã thiếp đi trên ghế sofa, Hứa Thanh Du tắt điện thoại, đang cầm cái chăn đắp cho bà.
Hứa Thanh Du cũng nhận ra cửa phòng của Ninh Tôn đang mở.
Cô ngẩng lên nhìn anh, đồng thời ra hiệu cho anh im lặng.
Dường như suốt đêm qua mẹ Ninh chưa được chợp mắt.
Không biết bây giờ có phải đã nghĩ thông suốt hay chưa, trông bà ngủ ngon lắm.
Sắp xếp cho mẹ Ninh đâu ra đấy xong, Hứa Thanh Du nhẹ giọng, bước về phía Ninh Tôn.
Cô hỏi: “bên công ty xảy ra chuyện à?”
Ninh Tôn lắc đầu: “không có gì lớn.
Khi nãy họ gọi điện đến đây, nói rằng lịch quay trong hai ngày hôm nay đã được dừng, sau đó bảo anh nên hạn chế ra ngoài.”
Thật ra chị Thái còn nhắc nhở thêm nhiều điều nữa, nói rằng Ninh Tôn nên liên hệ với người nhà họ Ninh, mong rằng người nhà họ Ninh sẽ đứng ra nói đỡ cho anh vài ba câu.
Có lẽ chị Thái cũng biết về mối quan hệ giữa anh và những người nhà họ Ninh, vì vậy trong lúc nói chị cũng đã tiết lộ, nói rằng bọn họ sẽ bỏ tiền ra để bọn họ có thể đứng ra ủng hộ.
Tuy mọi người đều biết nhà họ Ninh không thiếu gì tiền, nhưng thiếu tiền và yêu tiền hoàn toàn không giống nhau.
Những người không thiếu tiền vẫn sẽ yêu tiền.
Mặc dù có một số chuyện đôi bên không thể đứng trên lập trường của nhau nhưng nếu có tiền thì mọi thứ sẽ được giải quyết dễ dàng hơn nhiều.
Ninh Tôn nói anh sẽ thử, nhưng thật ra anh không hề muốn nói với người nhà họ Ninh dù chỉ một câu.
Chị Thái không hiểu rõ con người của Ninh Tiêu và Ninh Tương.
Một khi đã giao dịch bằng tiền thì đó chính là đưa cái thóp cho bọn họ.
Sau này bọn họ sẽ dễ dàng lật mặt.
Hứa Thanh Du cau mày, “chẳng biết khi nào mọi thứ mới trở lại bình thường.
Tình hình trên mạng vô cùng tệ, bọn họ hung dữ lắm, có khi kẻ đứng sau vẫn sẽ tiếp tục ra tay.”
Ninh Tôn dựa lên khung cửa khoanh tay, lạnh nhạt nói, “có ra tay thì cũng chỉ đưa ra mấy cái chứng cứ vô nghĩa, thật ra anh cũng không quan tâm lắm.”
Mấy cái trò đấu đá nhau trong giới giải trí này cực kỳ khiến anh phản cảm.
Bản thân anh cũng rất ghét những mối quan hệ vì lợi ích, chỉ thích đóng cửa yên ổn mà sống qua ngày.
Nhưng hiển nhiên đây là điều không thể trong làng giải trí.
Bởi vì phải liên kết chặt chẽ với tư bản nên mọi người đều muốn dâng hết mọi thứ để lôi kéo tài nguyên và nhân lực.
Ninh Tôn nghĩ một lúc liền nói với Hứa Thanh Du: “Mong sao Tống Kình Vũ có thể kiếm được lời từ số tiền đầu tư cho anh.
Như vậy cũng coi như cô giúp tôi chiến thắng rồi.”
Hứa Thanh Du bật cười khi Ninh Tôn nói đùa với mình, “tuy thời gian ra mắt của anh không dài, nhưng có lẽ cũng kiếm được kha khá rồi.
Còn lâu em mới tin anh để ý số tiền đầu tư cỏn con đấy.”
cho tôi, như thế thì anh cần gì phải bán mạng cho làng giải trí làm gì nữa, ngồi ở nhà đếm tiền chẳng phải sẽ vui hơn sao?”
Hứa Thanh Du bật cười, “thế thì anh đánh giá cao tôi quá rồi.
Tôi thì giúp anh kiếm tiền kiểu gì được.
Tôi cảm thấy chỉ cần công khai thân phận của anh thôi đã đủ để khiến Tống Kình Vũ động lòng rồi.”
Dù sao Ninh Tôn cũng là người có tài.
Nếu thật sự muốn đầu tư thì anh cũng được xem là khách hàng lớn.
Có thể Tống Kình Vũ rất thích phương diện này của anh.
Ninh Tôn cười như không cười, “sao cô lại nghĩ như thế? Tôi cảm thấy anh ta đối xử với cô đặc biệt đấy chứ.
Hôm nọ tôi thấy người ta săn sóc cô nhiều vậy mà.”
Hứa Thanh Du không rõ ý của Ninh Tôn là gì, dù sao câu nói này khiến cô cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Hứa Thanh Du liếm môi: “chắc là vì anh ta cảm thấy tôi ngây thơ quá, chẳng hiểu gì cả, lại là khách hàng, nên đành phải chăm sóc nhiều hơn.”.