Lời Trì Uyên nói rất có đạo lý, Ninh Tôn cũng nghĩ đến điểm này.
Cho nên lần này trở về anh ta muốn gặp mặt Ninh Tú một lần.
Trước mắt xem ra, bất kể là Ninh Bang có phải là giả vờ bị bệnh hay là không, dù sao ông ta cũng đã ở trong bệnh viên mà lại không thể gặp được rồi thì hiện giờ người làm chủ của nhà họ Ninh chính là Ninh Tú.
Nếu như Ninh Tú có thể đứng ra nêu rõ thái độ của nhà họ Ninh thì sự việc này có thêm dễ ràng giải quyết.
Ninh Tôn nhẹ gật đầu, nói câu đúng vậy.
Chương Tự Chi ở bên cạnh nói: “Nhưng mà cậu phải đề phòng hai đứa oắt còn kia nữa, tôi nghe nói lúc trước chúng nó hình như muốn liên hệ với truyền thông đến vạch trần chuyện của cậu.
Chẳng qua lúc đó đột nhiên thân thể của ông già họ Ninh không khỏe, thế nên hai đứa nó không dám làm gì gây ra tiếng ồn lớn.
Hiện giờ bên chỗ ông Ninh đã chuyển biến ổn định hơn rồi hai đứa nó chẳng hẳn sẽ không ngồi yên.”
Ninh Tôn thở dài một hơi: “Hai người kia không phòng được, bất quá mức độ tin cậy của hai người bọn họ không cao, chắc chắn bên phía truyền thông cũng không quá tin tưởng.”
Vả lại nếu như Ninh Tú dự định đứng về phía Ninh Tôn giúp anh ta lên tiếng mà Ninh Tương và Ninh Tiêu lại đứng về phía ngược lại thì chẳng khác nào đối nghịch lại với Ninh Tú.
Ninh Tôn cảm thấy hai người kia còn chưa có lá gan này.
Bên chỗ Ninh Bang không biết tình huống hiện giờ như thế nào, toàn bộ nhà họ Ninh đều ở trong tay của Ninh Tú.
Trang Lệ Nhã và hai đứa con kia, nếu như muốn cuộc sống sau này trải quá yên ổn thì hẳn là sẽ thành thật nghe lời mới đúng.
Chương Tự Chi nhíu mày: “Nhưng mà bên phía Ninh Tú cậu đã dò xét ý của cậu ta chưa, có biết thái độ của cậu ta như thế nào chưa?”
Ninh Tôn gật đầu:”Trước khi đến đây đã nói chuyện quá với cậu ta, vẫn được.”
Thái độ của Ninh Tú, Ninh Tôn cũng có một chút chắc chắn.
Ninh Tú không phải là người thích gây chuyện với người khác cũng có thể nói là cùng một loại người với anh ta, đều nghĩ là sẽ nhanh chóng xử lý việc này.
Lúc đó Ninh Tú gọi điện thoại cho mình nghe có vẻ tốt, chí ít cậu ta cùng không đối lập với mình.
Nói đến đây thì bên ngoài có người phục vụ tới, nói là phòng bên kia tất cả đều chuẩn bị xong, có thể ăn cơm.
Chương Tự Chi đỡ Lương Ninh Như lên: “Chúng ta đi ăn cơm trước, có lời gì vừa ăn vừa nói.”
Trì Uyên cũng đứng lên, đi qua kéo Cố Tư lên.
Đồng thời anh cũng nói: “Anh đưa theo trợ lý nhỏ kia của mình tới có phải tốt hơn không, nhìn xem mọi người đều có đôi có cặp.”
Ninh Tôn dừng động tác lại, do dự một chút mới giải thích: “Trong nhà cô ấy có việc, về nhà, lần sau sẽ có cơ hội.”
Trì Uyên hơi nhíu mày.
Ninh Tôn nói như vậy, cũng chính là thừa nhận anh ta cùng trợ lý nhỏ kia chính là có ý với nhau rồi.
Cho nên nói anh ta và trợ lý nhỏ của anh ta?
Cho nên anh ta đã buông được Cố Tư rồi
Như vậy là tốt nhất, Trì Uyên lập tức thở dài một hơi.
Bọn họ chuyển qua phòng bên ngồi, bữa cơm chính thức hôm này làm rất nhiều đồ ăn, còn mở hai bình rượu nữa.
Chương Tự Chi thật vui, bản thân anh ta không có nhiều bạn bè, mỗi lần Ninh Tôn trở về anh ta đều rất vui giống như mình lại kết hôn thêm lần nữa vậy.
Sau khi Ninh Tôn ngồi xuống, đưa tay vào túi quần sờ sờ điện thoại.
Nhưng do dự vài giây anh ta lại rút tay về.
Chương Tự Chi không biết Ninh Tôn trong lòng đang quanh co lóng ngóng, nâng cốc đưa cho Ninh Tôn: “Nào, tất cả mọi người rót đầy, rót đầy đi, A Tôn lần này trở về chắc có thể sẽ có một chút thời gian ngắn, mọi người dù sao cũng không vó việc gì, đã không có việc gì rồi thì cứ đếm chỗ tôi tụ tập đi, ở bên tôi sẽ được sống như con rồng phóng túng.”
Nói đến công việc, Trì Uyên lập tức cảm thấy mình bị nội hàm thương.
Anh ho hai cái: “Sao lại không có công việc? Công việc của tôi là dỗ con, anh không biết sao dỗ con so với đi làm còn mệt hơn.”
Cố Tư chịu không được bộ dạng muốn tẩy trắng mình của anh: “Nếu như anh cảm thấy mệt thì đi làm đi, con trai có bảo mẫu trông coi rồi, anh có nhà hay không thì đều không ảnh hưởng gì cả.”
“Nói gì vậy.” Trì Uyên lập tức phản bác cô: “Em cũng không phải là không biết con trai chúng ta bám anh như nào mà, hôm quá bảo mẫu ôm con ngủ thế mà nó cứ luôn miệng khóc, khóc đến tim anh cũng đau, em cho rằng cái thân phận người cha này có thể thay thế được sao.”
Nói xong lời này anh liền lộ bộ mặt kiêu ngạo, Cố Tư cũng không biết rốt cuộc là anh đang kiêu ngạo vì cái gì.
Mẹ Ninh không biết trước đây Ninh Tôn và Cố Tư xảy ra chuyện gì, thấy Cố Tư và Trì Uyên đã có con rồi mà bên phía Chương Tự Chi và Lương Ninh Như cũng sắp sinh con rồi, thế là thở dài một hai: “Các cháu nhìn tuổi tác cũng gần gần nhau thế mà đã làm cha làm mẹ rồi, còn A Tôn nhà chúng ta không biết đến năm tháng nào mới có động tĩnh đây.”
Đến bây giờ rồi mà vẫn còn chia phòng ngủ, bà quả thực cũng không dám chờ mong.
Chương Tự Chi liếc khóe mắt nhìn Cố Tư, sợ mọi người xấu hổ, liền đem đề tài rời lên trên người Hứa Thanh Du: “Trợ lý nhỏ của cậu rất tốt, bên A Tôn cố gắng một chút là được rồi.”
Mẹ Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Cháu không biết hai đứa này đau, cả hai đều không lo nghĩ gì cứ bình thản thôi làm dì gặp không chịu được.”
Chương Tự Chi nở nụ cười: “Dù đừng có gấp, tình cảm đều là chậm rãi mà bồi dưỡng ra, giống như nước chảy thành sông vậy, không vội vàng được.”
Mẹ Ninh quay đầu nhìn Ninh Tôn, thuận thế nói với anh ta: “Một lúc nữa con gọi điện thoại cho tiểu Du đi, hỏi xem tình hình bên nhà con bé như thế nào, con bé này về mấy ngày rồi không gặp được mà, mẹ cũng nhớ rồi.”
Ninh Tôn hàm hồ ừ một tiếng.
Chương Tự Chi nhìn thấy Ninh Tôn không có ý muốn nhắc đến trợ lý nhỏ của thì lập tức chuyển hướng nói một số việc phát sinh gần đây.
Lương Ninh Như và Cố Tư cũng theo anh ta bắt đầu trò chuyện.
Bầu không khí trên bàn ăn không thể nói là tốt nhưng cũng không quá gượng gạo, có Chương Tự Chi ở đây thì dù không khí gượng gạo cũng có thể tốt lên được.
Ngay từ đầu trạng thái của Ninh Tôn không quá buồng lỏng nhưng sau một lúc thì cũng tốt lên.
Anh ta thậm chí còn chủ động cùng Trì Uyên cụng ly.
Trạng thái như vậy của Ninh Tôn cũng khiến cho tâm trạng của Trì Uyên trầm tĩnh xuống.
Lúc nãy anh còng giúp Ninh Tôn vạch rõ đường đi nước bước, làm thế nào để dẫn đắt điều hướng dư luận.
Vừa vui chơi xong giờ lại thêm mấy chai rượu.
Chương Tự Chi nâng cốc lôi kéo Trì Uyên và Ninh Tôn uống không ít.
Ninh Tôn cũng không cự tuyệt, hôm nay hoàn toàn buông thả.
Chương Tự Chi bảo người phục vụ chuẩn bị hai phòng nhỏ cho Ninh Tôn và mẹ Ninh, hôm nay uống nhiều như vậy, chắc chắn là cũng đi không được nên để bọn họ ngủ ở chỗ này.
Một bữa cơm ăn gần hai tiếng mới xong, không nói Ninh Tôn và Chương Tự Chi, bản thân Trì Uyên cũng uống rất nhiều.
Cố Tư đưa tay bóp mặt Trì Uyên:”Uống nhiều đi vậy làm gì đại ca.”
Trì Uyên quay đầu nhìn cô, cong con mắt cười cười.
Tốt lắm đúng là uống nhiều rồi.
Cố Tư lại gần vò tóc của anh: “Biết em là ai không?”
Trì Uyên đưa tay nắm lấy tay Cố Tư, đặt lên miệng hôn một cái: “Sao lại không biết, em chính là vợ của anh.”
Cố Tư gật gật đầu: “Em có tốt không?”
Trì Uyên ừ một tiếng: “Đương nhiên là tốt rồi.”
Cố Tư thuận thế lại hỏi thêm: “Anh có nghe lời không?”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.8
Tư không buông tay: “Đừng nghĩ là có thể lừa anh, cho dù anh uống nhiều nhưng cũng không đến mức sẽ bị em lừa gạt.”
Cố Tư ha ha một tiếng, lườm hắn một cái: “Anh thật khiêm tốn, anh không uống nhiều, đúng là anh không uống nhiều.”.