Hứa Thanh Du không trò chuyện với mẹ Hứa quá lâu, mà mẹ Hứa lại hiểu tính nết của cô, nhận thấy cô đã bắt đầu khó chịu, nếu cứ nói tiếp, sợ rằng hai mẹ con lại phải cãi nhau một trận.
Trước đây có cãi nhau thì cũng chẳng sao, nhưng bây giờ tiền bạc của cả nhà chỉ trông mong vào Hứa Thanh Du, mẹ Hứa không muốn chọc giận cô nữa.
Mẹ Hứa đi nấu cơm, Hứa Thanh Du tiếp tục nằm trên giường.
Về đến nhà xong cô chẳng buồn bước chân ra đường.
Bây giờ cô thật sự không có gì để làm, còn rảnh rỗi hơn cả lúc ở nhà cùng Ninh Tôn.
Mẹ Hứa nấu xong gọi cô một tiếng, Hứa Thanh Du bèn đáp không muốn ăn, sau đó không nói thêm lời nào.
Thế là một mình mẹ Hứa ngồi ăn cho xong bữa cơm rồi đi.
Có lẽ bà lại ra ngoài đánh mạt chược.
Hứa Thanh Du ra bước ra khỏi phòng sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cô thật sự nuốt không trôi, không muốn ăn bất cứ thứ gì, đứng ngay cửa nhìn ra bên ngoài, sau đó xoay người vào trong lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Lâu rồi chưa trở về nên cô không nhận ra những người mà cô gặp được trên đường.
Hứa Thanh Du nhìn một vòng xung quanh rồi đứng dưới một cái cây.
Cô lấy điện thoại ra lướt, không biết mình nên gọi điện cho ai.
Cô chỉ muốn tìm ai đó để trò chuyện nhưng cô không tìm được bất kì ai.
Ngoài Tần Niên ra, cô không còn đồng nghiệp thân thiết hay bạn bè thân thiết nào.
Trước đây khi còn đi học, vì cô là người sống rất tiết kiệm nên không qua lại với nhiều ở kí túc xá.
Lại thêm việc cho mượn tiền này tiền nọ khiến hầu hết những người bên cạch đều ái ngại, không dám nhận cuộc gọi đến từ cô.
Hứa Thanh Du thở dài, định cất điện thoại vào trong.
Nào ngờ, tiếng chuông của điện thoại mà cô cầm trong tay đột nhiên vang lên, là cuộc gọi đến từ chị Thái.
Hứa Thanh Du vội vàng nhấc máy: “chị Thái.”
Bên đó chị Thái nói rất nhanh: “bé Du, bây giờ em đang ở đâu? Về nhà chưa em?”
Hứa Thanh Du đáp lại một tiếng rồi, sau đó nói: “về mấy ngày rồi chị ạ.
Em chào hỏi báo với bên nhà Ninh Tôn luôn rồi.”
Chị Thái đáp: “ừ, chị có vài lời muốn nói với em, bọn chị định tung một số tin tức lên mạng xã hội, nhưng bọn chị cần có sự phối hợp của em và Ninh Tôn, chị hi vọng hiện giờ hai đứa có thể ở cùng nhau.
Hay là em qua chỗ em ấy, hoặc là em ấy qua chỗ em, phát video chung của hai đứa lên.”
Hứa Thanh Du cau mày: “cần phải vậy không chị? Chúng ta đăng văn bản làm rõ mọi chuyện là được mà, không phải sao?”
Chị Thái thở dài: “thế thì nghiêm trọng quá, không thu được hiệu quả tốt.
Bọn chị bàn với Ninh Tôn rồi, hai đứa nói chuyện với nhau đi, xem xem trong hai đứa ai qua chỗ ai.”
Hứa Thanh Du mím môi, nếu thật sự cần cô phải phối hợp với Ninh Tôn, vậy cô không thể nào từ chối được.
Nhưng chị Thái nói rằng chị ấy đã bàn bạc với Ninh Tôn ổn thoả, vậy có nghĩa tí nữa Ninh Tôn sẽ liên lạc với cô.
Hứa Thanh Du cúp điện thoại, khoanh tay dựa lên thân cây, thở một hơi thật dài.
Cũng được, không thì cô ghé qua chỗ Ninh Tôn.
Chốc nữa bên nhà cô có khi lại xảy ra chuyện khiến cô phiền lòng.
Tuy rằng đã lâu không nói chuyện với hàng xóm, nhưng cô cũng biết tính tình của bọn họ như thế nào.
Nếu bây giờ anh ấy mà đến đây không chỉ làm cho mọi chuyện sẽ hỏng bét, mà còn dẫn đến vô số lời tra hỏi.
Lại thêm thái độ mập mờ, khó hiểu của mẹ Hứa, có thể thấy những ngày tháng tiếp theo của cô đây sẽ rất khó chịu.
Nhưng, nghĩ đến việc phải ghé qua chỗ Ninh Tôn, Hứa Thanh Du lại cảm thấy đau đầu.
Hứa Thanh Du đi dạo xung quanh mất nửa tiếng mới trở về nhà.
Lần này cô cảm thấy đói, cô tự hâm nóng cơm canh, sau đó ngồi trên bàn ăn ăn cơm một mình.
Thật ra ăn cơm một mình rất chán.
Chắc có lẽ vì đã ở bên Ninh Tôn quá lâu, hai người làm gì cũng dính chặt lấy nhau.
Nên tự nhiên phải ăn cơm một mình khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Lúc ăn cơm, Hứa Thanh Du cầm điện thoại lướt mạng theo dõi tin tức mới.
Chị Thái nói sẽ tung một số bài báo lên.
Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Chắc là phải đợi đến lúc cô và Ninh Tôn phối hợp với nhau mới bắt đầu ra tay.
Hứa Thanh Du cũng không biết phải làm gì.
Nghĩ đến việc phải gặp Ninh Tôn, cô lại cảm thấy hơi ngượng.
Lần gặp mặt trước của hai người kết thúc cũng không vui vẻ gì, lần này lại phải khoe tình cảm trước công chúng.
Nghĩ thôi đã thấy rầu.
Hứa Thanh Du ăn xong bữa liền đi rửa bát.
Sau đó trở về phòng.
Không có việc để làm khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Cô kéo rèm cửa sổ, nằm trên giường trở mình, trong lòng cứ nghĩ về Ninh Tôn mãi.
Nhưng chưa qua bao lâu đã thiếp đi mất.
Lúc này, Ninh Tôn lại xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Trong giấc mơ đó vẫn là cảnh tượng lúc Ninh Tôn đè cô lên cửa hôn.
Chuyện đã qua lâu rồi nhưng cô vẫn không thể quên được những hình ảnh này.
Mỗi lần nhớ về nó, trái tim cô đều đập rộn ràng.
Phía Ninh Tôn đã nhận được cuộc gọi của chị Thái, anh còn xoắn xuýt hơn Hứa Thanh Du nhiều.
Với tình trạng trước mắt của anh và Hứa Thanh Du, hiển nhiên anh sẽ muốn cô đến tìm anh trước
Thân phận của anh mà ghé nhà của Hứa Thanh Du sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn tới Hứa Thanh Du.
Sau những ngày hai người không gặp nhau, nếu muốn Hứa Thanh Du đến tìm anh, nhất định sẽ dẫn đến lời qua tiếng lại.
Nhưng nếu Hứa Thanh Du đến chỗ anh, vậy anh phải đích thân gọi cho cô.
Phải gọi như thế nào, mở lời ra làm sao, sau khi Hứa Thanh Du đến, anh nên giới thiệu cô ấy như thế nào với người bên cạnh, nên khoe tình cảm với cô gái này kiểu gì.
Mỗi một câu hỏi đều khiến anh cảm thấy đau đầu.
Mẹ Ninh không biết gì, lúc chạng vạng tối cùng Ninh Tôn đến căn nhà đã thuê.
Căn nhà được trang trí rất đẹp, nội thất bên trong đầy đủ.
Hai người không phải chuẩn bị gì.
Mẹ Ninh bước vào bèn kiểm tra phòng ngủ trước.
Mở cửa phòng ra, bà lớn giọng nói: “căn nhà này con thuê lâu chưa, chúng ta phải ở đây bao lâu?”
Ninh Tôn ngồi trên giường của một căn phòng khác, anh không nói gì.
Căn nhà này anh đã thuê từ lâu, nhưng đến hôm nay mới nhận ra có gì đó không đúng.
Nếu hai ngày sau Hứa Thanh Du đến đây, vậy phải ở thế nào?
Ở chung phòng với mẹ Ninh? Như thế không ổn.
Nhưng ở chung phòng với anh lại càng không ổn.
Ninh Tôn bất lực phát khóc.
Nhưng lăn tăn mãi thì chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Nhưng bây giờ đổi nhà khác thì lại không hay.
Mẹ Ninh nhạy cảm như vậy, sẽ nhận ra chỗ nào không ổn ngay.
Ninh Tôn nằm lên giường nhìn chằm chằm trần nhà, cuộc sống này thật quá vô nghĩa.
Mẹ Ninh không thấy Ninh Tôn trả lời, hỏi vài lần bèn xoay người qua phòng Ninh Tôn, thấy anh xoắn xuýt nằm trên giường.
Mẹ Ninh chép miệng: “chưa tỉnh rượu à, hay là con ngủ đi.
Tửu lượng kém thế này, đêm qua còn uống lắm thế làm gì?”
Ninh Tôn quay đầu nhìn mẹ Ninh đang đứng trước cửa, hỏi: “hôm qua con uống nhiều, chắc không nói cái gì không nên nói đâu nhỉ.”
Mẹ Ninh gần như muốn bật cười: “bây giờ mới hỏi thì muộn rồi con ạ.
Chuyện đã qua cả ngày hôm nay rồi, giờ này mới nhớ ra.”
Ninh Tôn không nhìn bà nữa, tiếp túc nhìn lên trần nhà, “nhưng tửu lượng của con khá lắm mà.
Chắc chẳng nói gì đâu.”
Mẹ Ninh dựa vào cánh cửa: “đúng là không nói gì thật, đừng lo.
Với lại con có nói gì thì cũng chẳng ai dám cười con.
Nhớ bạn gái thôi mà, có gì to tát đâu nào.”.