Bây giờ trong lòng Ninh Tôn vô cùng rối loạn, căn bản không thể nghe vào được mấy lời nói của Chương Tự Chi.
Trong đầu anh đều là tối hôm nay phải giải quyết như thế nào, không chỉ tối hôm nay, Hứa Thanh Du ở đây mấy ngày, mấy tối này đều không dễ sống.
Chương Tự Chi thấy Ninh Tôn không nói lời nào liền thở dài: “Trước đây tôi đã biết cậu là kiểu người khó lay chuyển, nhưng tôi không nghĩ đến ở trong chuyện này, cậu lại vẫn cố chấp như thế.
Chuyện tình cảm và những chuyện khác không giống nhau, cậu phải mặt dày vào.
Trong chuyện tình cảm mà cậu còn muốn mặt mũi, vậy hai người liền thật sự không có cách nào chung sống được.”
Ninh Tôn nghiêng đầu: “Được, được rồi, tôi biết rồi.
Cậu như muốn dạy đời tôi ấy, làm như bản thân cậu hiểu biết lắm vậy.”
Chương Tự Chi vừa nghe Ninh Tôn nói như vậy liền không nhịn được, bật cười: “Nói cũng phải, nhưng tôi cảm thấy trước mặt cậu, tôi cũng xem như là người đã từng trải, có vài điều muốn nói cho cậu thôi.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn cánh cửa: “Chuyện của tôi có chút phiền phức, có vài tình huống các cậu đều không hiểu rõ lắm, rõ ràng vẫn là phải tôi tự mình giải quyết.”
Mấy lời này cũng là nói thật lòng, trong chuyện tình cảm, mỗi người đều đi con đường của riêng mình.
Người khác chỉ có thể nói cho một vài đạo lý dễ hiểu, cụ thể làm như thế nào vẫn là phải nhìn người ở trong chuyện này thôi.
Chương Tự Chi ngẫm nghĩ liền nói: “Được rồi, vậy tối ngày mai chúng ta gặp nhau đi, ở trong club của tôi hay là muốn ở bên ngoài?”
Ninh Tôn thở ra một hơi: “Bên ngoài đi, tôi làm chủ, muốn chính thức mời mọi người ăn một bữa cơm.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng: “Được, tùy cậu.
Thời gian cụ thể và địa điểm, đến lúc đó cậu thông báo cho tôi.”
Cũng đã nói nhiều như vậy rồi, cúp điện thoại, Ninh Tôn đặt di động xuống, lưỡng lự một lát liền đi đến ngồi ở bên giường.
Ra ngoài đối mặt với Hứa Thanh Du, thật sự anh không biết nên nói cái gì.
Kết quả anh ngồi một lát mẹ Ninh đã tới gõ cửa, nói là muốn cùng Hứa Thanh Du ra ngoài đi dạo, bảo Ninh Tôn cùng đi.
Ninh Tôn cau mày, theo phản xạ muốn nói ra lời từ chối ngay lập tức được anh nuốt trở lại.
Anh đứng dậy mở cửa: “Đi đâu đi dạo?”
Mẹ Ninh cũng chưa nghĩ ra muốn đi đâu, trực tiếp mở lời: “Đầu tiên cứ ra ngoài nhìn thôi đã, xem xem ở đâu có hứng thú thì đi đến đó.
Dù sao mọi người cũng đều không có chuyện gì mà?”
Khóe mắt của Ninh Tôn nhìn thoáng qua Hứa Thanh Du đang ngồi ở trên ghế sopha.
Hứa Thanh Du không nhìn anh, tư thế ngồi vô cùng quy củ, ánh mắt rủ xuống.
Nhìn giống như dáng vẻ của một học sinh ngoan.
Không biết vì sao, nhìn thấy Hứa Thanh Du như vậy, Ninh Tôn liền cảm thấy có chút buồn cười.
Trước đó một mình trốn ở trong phòng, trong lòng vô cùng rối rắm, vô cùng phiền muộn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô dường như cảm thấy sự việc cũng không phải làm cho người ta đau đầu như vậy.
Anh ừ một tiếng: “Vâng, vậy chúng ta đi thôi.”
Cũng không che chắn quá nhiều, Ninh Tôn chỉ đội một cái mũ, theo Hứa Thanh Du và mẹ Ninh cùng nhau ra ngoài.
Mẹ Ninh vô cùng vui vẻ, cứ luôn lôi kéo Hứa Thanh Du nói liên miên.
Mấy người bọn họ cũng không lái xe, chỉ đi bộ ra ngoài khu chung cư, dọc theo đoạn đường, cũng không có nơi nào muốn đi.
Mẹ Ninh hỏi tình huống gia đình nhà Hứa Thanh Du như thế nào, nếu như có thời gian, có thể đến nhà cô chơi.
Hứa Thanh Du đương nhiên không thể từ chối, chỉ là cô nói nhà cô ở nơi có hơi hẻo lánh, lại không phải là thành phố kinh tế phát triển tốt, cũng không có khu tham quan nào tương đối nổi tiếng cả.
Mẹ Ninh không để ý mấy cái này, nghe vậy liền khoát khoát tay: “Khu tham quan gì chứ, chủ yếu không phải là cháu ở đó sao, cho nên chúng ta muốn tìm hiểu một chút thành phố cháu sinh sống.”
Mẹ Ninh nói mấy lời này khiến cho Hứa Thanh Du cảm thấy vô cùng ấm áp, cô liền mỉm cười: “Vậy đợi đến sau này bác có thời gian, cháu mời bác đến chơi một chuyến.”
Ninh Tôn đi phía sau hai người, nâng mắt nhìn Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du nghiêng đầu với mẹ Ninh, lúm đồng tiền ở khóe miệng hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ninh Tôn chậm rãi thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Tuy nói Hứa Thanh Du đến đây, anh phải lo lắng chuyện buổi tối nên ngủ như thế nào.
Nhưng cô ở bên cạnh mình, anh đúng là an tâm không ít.
Bọn họ không có nơi nào muốn đi, giữa đường đi ngang qua một quầy bán đồ ăn vặt.
Ninh Tôn đi mua nước, quay về đưa cho mẹ Ninh và Hứa Thanh Du.
Lúc đưa cho Hứa Thanh Du, ánh mắt Hứa Thanh Du không nhìn Ninh Tôn, nhưng miệng vẫn nói lời cảm ơn.
Ninh Tôn không biết trong lòng muốn gì, dù sao cũng cứ cầm lấy chai nước không lập tức buông tay.
Hứa Thanh Du không lấy được chai nước, theo phản xạ liền ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn.
Ninh Tôn giống như là đã đùa được cô, khóe môi liền cong lên, cười một tiếng.
Hứa Thanh Du mím môi, ra sức làm cho vẻ mặt của mình hung ác một chút, nhưng vẫn không khống chế được, hai bên tai lập tức ửng đỏ.
Hứa Thanh Du có chút ảo não, không biết vì sao đối vơi Ninh Tôn, cô liền mất tự nhiên như vậy.
.
ngôn tình hay
Cái này rõ ràng không phải là tính cách của cô, cô đối với lãnh đạo của công ty cũng không có tay chân không biết để ở đâu như thế này.
Hứa Thanh Du cầm chai nước, lướt qua anh, đi đến bên cạnh mẹ Ninh, cố gắng cách Ninh Tôn xa một chút.
Mấy người bọn họ tiếp tục đi về phía trước, cách đó không xa có một trung tâm thương mại, bây giờ trên màn hình lớn bên ngoài trung tâm thương mại đang tuyên truyền bộ phim điện ảnh mới chiếu gần đây.
Hứa Thanh Du lại không thích xem phim, Ninh Tôn cũng không thích, nhưng mẹ Ninh lại ngầng đầu nhìn màn hình lớn, lộ ra vẻ mặt: “Mẹ đã lâu lắm rồi chưa đến rạp chiếu phim xem phim.”
Tuy bà chỉ nói một câu như vậy, nhưng trong đó còn cất giấu ý tứ khác.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó hai người lại không hẹn mà cùng nhau thu ánh mắt lại.
Ninh Tôn nhìn mẹ Ninh: “Mẹ muốn xem không? Con nhớ mẹ hình như không muốn xem loại phim điện ảnh này.”
Trên màn hình lớn đang tuyên truyền là một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Trong khoảng thời gian Ninh Tôn ở cùng mẹ Ninh, lúc mẹ Ninh xem tivi, anh ít nhiều cũng chú ý một chút, mẹ Ninh bình thường đều thích xem loại phim tình cảm.
Mẹ Ninh chẹp miệng, ánh mắt còn ở trên màn hình lớn: “Xem cái gì không quan trọng, chẳng qua là mẹ thật sự lâu lắm rồi không đến rạp chiếu phim.”
Ánh mắt của bà chậm rãi di chuyển trên người Ninh Tôn: “Trước đây cuộc sống không tốt, không có tâm trạng, hơn nữa chú của con cũng không lãng mạn, hai người chúng ta kết bạn sống chung với nhau, chưa từng có mấy cái nghi thức tình cảm gì.”
Bà nói như vậy, không biết Ninh Tôn có cảm giác gì, dù sao Hứa Thanh Du nghe thấy, trong lòng cũng có chút không được thoải mái.
Mẹ Ninh đã đến tuổi này rồi, nửa đời người cũng đã qua đi.
Độ tuổi tốt đẹp nhất cần lãng mạn nhất, không có được những điều bản thân mong muốn, bây giờ già rồi, có chút ao ước cũng là chuyện có thể hiểu được.
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn Ninh Tôn: “Dù sao cũng không có chuyện gì làm, hay là chúng ta đi vào xem một chút đi.”
Ninh Tôn chắc chắn là không có cách nào để từ chối rồi, cũng chỉ có thể gật gật đầu.
Ba người cùng nhau đi vào trung tâm thương mại, đi thang máy lên tầng của rạp chiếu phim.
Kết quả lúc chọn vé, mẹ Ninh bỗng nhiên nhìn thấy tấm áp-phích tuyên truyền ở bên cạnh.
Bà chỉ vào cái đó: “Ôi, phim kia đang chiếu kìa, chúng ta xem phim đó.”
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhau quay đầu nhìn qua, tốt lắm, phù hợp với sở thích của mẹ Ninh, là một bộ phim điện ảnh tình cảm.
Bộ phim này so sánh với bộ phim khoa học viễn tưởng của nước ngoài, không có ưu thế gì, người xem cũng không nhiều.
Hứa Thanh Du không quan tâm phương diện nội dung như thế nào, không rõ lắm bộ phim điện ảnh này nói về cái gì.
Cho nên cô liền gật đầu: “Cũng được ạ.”
Dù sao đối với việc xem cái gì, cô và Ninh Tôn không phải là người chọn..