Mẹ Ninh và Hứa Thanh Du nấu cơm xong thì Hứa Thanh Du đi thẳng qua ngồi bên cạnh bàn ăn, cô ta không có vẻ gì muốn đi gọi Ninh Tôn ăn cơm.
Mẹ Ninh nhìn Hứa Thanh Du một chút rồi thầm thở dài.
Không có cách nào khác, bà ta chỉ có thể tự xoay người đi gõ cửa phòng Ninh Tôn.
Cũng may Ninh Tôn không giằng co, bà ta gõ cửa thì Ninh Tôn ra ngoài, thái độ cũng ổn.
Lúc ba người ngồi xuống ăn cơm, Ninh Tôn thay đổi thái độ trước đó mà hỏi mẹ Ninh lúc nãy ra ngoài chơi như thế nào, có vui không.
Mẹ Ninh cười ha hả, “Vui chứ, mấy đứa nhỏ kia thật sự rất lễ phép, thái độ rất tốt, cũng rất kiên nhẫn dạy mẹ với Tiểu Du.”
Ninh Tôn gật đầu, “Chơi vui là được rồi.”
Anh ta dường như không hề bận tâm đến những gì đã xảy ra trước đó.
Nói xong, Ninh Tôn đảo mắt nhìn Hứa Thanh Du một chút.
Hứa Thanh Du không nhìn, cô ta chỉ cúi đầu ăn cơm.
Cũng không thể nói Hứa Thanh Du đang giận dỗi với anh ta, hai người cũng không có cái gì để giận nhau.
Nhìn cô ta như vậy dường như là chỉ đơn giản là không muốn để ý anh ta.
Lúc đầu Ninh Tôn còn muốn nói với Hứa Thanh Du mấy câu nhưng thấy thái độ Hứa Thanh Du như vậy thì anh ta do dự một chút cuối cùng cũng chỉ có thể thôi.
Ba người hơi có vẻ im lặng ăn xong bữa cơm, mẹ Ninh lắc lư quay về phòng của mình sau đó đóng cửa lại.
Hành động của bà ta như vậy cũng có nghĩa là tối nay Hứa Thanh Du và Ninh Tôn nhất định phải ngủ chung phòng.
Cửa phòng mẹ Ninh vừa đóng, bầu không khí giữa Hứa Thanh Du và Ninh Tôn lập tức thay đổi.
Hứa Thanh Du không muốn nói lắm, cô ta cảm thấy trường hợp như thế này thì có nói cái gì cũng không điều chỉnh được bầu không khí, hơn nữa còn khiến cho bản thân cảm thấy lúng túng hơn.
Trái lại Ninh Tôn lại mở miệng nói chuyện trước, “Về phòng đi, trời cũng khuya rồi.
Lúc nãy cô chơi nhiều như vậy chắc là cũng thấy mệt.”
Hứa Thanh Du cảm thấy hơi bất ngờ ngước mắt nhìn Ninh Tôn một chút.
Vẻ mặt của Ninh Tôn rất bình tĩnh, nói dứt lời thì anh ta đứng dậy đi về phía phòng trước.
Hứa Thanh Du mím môi nhìn thoáng qua phòng mẹ Ninh.
Không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể đứng dậy đi theo Ninh Tôn vào phòng.
Hai người bọn họ vào phòng đều nhìn chiếc giường duy nhất kia.
Ninh Tôn vẫn lấy cớ như lúc trước, “Cô ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên sàn là được rồi.”
Sao Hứa Thanh Du không biết ngại mà để anh ta ngủ trên sàn được, cô ta do dự một chút rồi nói, “Hay là anh ngủ trên giường đi, tôi da dày thịt béo.”
Ninh Tôn bật cười, anh ta vẫn đi qua lấy chăn trải trên sàn, “Sao tôi có thể không biết xấu hổ để con gái ngủ trên sàn được, ngày mai tôi không cần mặt mũi nữa à?”
Hứa Thanh Du mím môi nhìn Ninh Tôn quen thuộc trải chăn ra sau đó nằm lên.
Cô ta cũng không thể nói những lời khác nên chỉ có thể xoay người đi lên giường nằm.
Hứa Thanh Du tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Rõ ràng cô ta có chút buồn ngủ nhưng hôm nay làm thế nào cũng ngủ không được.
Ninh Tôn không có chút tiếng động nào, Hứa Thanh Du cũng không dám xoay người mà giữ nguyên một tư thế nằm như vậy nửa đêm, cuối cùng cô ta thực sự chịu không nổi mới ngủ thiếp đi.
Đêm này Hứa Thanh Du khó ngủ vô cùng.
Dù sao trong phòng còn có một người khác, cô ta cũng không dám tùy tiện trở người, không dám tùy tiện tạo ra tiếng động, dù ngủ nhưng cũng phải chú ý cẩn thận.
Đương nhiên Ninh Tôn cũng ngủ không ngon.
Cho dù trên sàn trải chăn rất dày nhưng vẫn có hơi lạnh luồn vào.
Anh ta ngủ không thoải mái, lưng và eo cực kỳ đau nhức, vai cũng hơi đau.
Chờ đến lúc trời sắp sáng thì rốt cuộc anh ta cũng không nhịn nổi mà phải bò lên muốn đi nằm trên ghế sô pha ngoài phòng.
Ghế sô pha còn dễ chịu hơn chỗ này nhiều.
Chỉ là lúc anh ta muốn đứng lên, lúc đầu tay chống sàn nhưng không đứng lên nổi, người nghiêng một cái rồi lại ngã xuống.
Anh ta có chút nhịn không được khẽ rên một tiếng, chẳng qua trong phòng còn có Hứa Thanh Du nên anh ta lập tức nhỏ giọng lại.
Sau đó anh ta chậm rãi đứng dậy gấp chăn cất lại vào tủ rồi xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Ninh Tôn vừa đi ra ngoài Hứa Thanh Du lập tức mở mắt.
Cô ta vốn cũng ngủ không sâu giấc, Ninh Tôn vừa gây tiếng động cô ta tỉnh liền.
Hứa Thanh Du đợi cửa đóng lại rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Cô ta có thể tưởng tượng được ngủ dưới sàn khó chịu như thế nào.
Cho dù nhiệt độ không giảm nhưng ngủ trên sàn một đêm cũng khá lạnh.
Trong lòng Hứa Thanh Du ít nhiều có chút áy náy, Ninh Tôn đâu chịu nổi khổ như vậy.
Trước kia cô ta và Ninh Tôn ra ngoài quay phim thì cô ta luôn đặt trước cho Ninh Tôn phòng tốt nhất trong khách sạn.
Cho dù Ninh Tôn chưa bao giờ nêu yêu cầu về nơi ăn chốn ở nhưng Hứa Thanh Du luôn chọn cái tốt nhất cho anh ta.
Hứa Thanh Du chưa bao giờ nghĩ Ninh Tôn sẽ phải chịu cảnh ngủ một đêm trên sàn nhà.
Hứa Thanh Du có chút không nhịn được, một lúc sau cô ta đứng dậy đi chân trần ra cửa.
Sàn nhà sáng sớm rất lạnh, mới đi thôi cũng thấy cứng đờ cả chân, cô ta không tưởng tượng nổi Ninh Tôn ngủ một đêm trên sàn là cảm giác gì.
Cho dù có trải chăn lót nhưng chắc là chăn này cũng lạnh cứng.
Hứa Thanh Du bước tới cửa rồi nhẹ nhàng mở hé cửa nhìn ra bên ngoài.
Ninh Tôn đã nằm trên ghế sô pha, hình như anh ta đã ngủ rồi.
Cô ta thở dài đóng cửa lại.
Trời vẫn còn sớm, cô ta quay người trở lại giường, không có Ninh Tôn ở đây cuối cùng cô ta cũng có thể ngủ thật tốt.
Lần này Hứa Thanh Du nhắm mắt lại còn chưa đến một phút đã ngủ thiếp đi.
Bởi vì nửa đêm trước ngủ không ngon nên giấc ngủ này kéo thẳng đến buổi sáng, lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã sáng rõ.
Hứa Thanh Du sửng sốt một chút, cô ta vội vàng thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng.
Mẹ Ninh và Ninh Tôn đều ngồi trên ghế sô pha, mẹ Ninh đang xem TV, Ninh Tôn dựa một bên ngáp.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du đi ra, mẹ Ninh cười hai tiếng, “Ồ, dậy rồi à, đêm qua ngủ ngon không?”
Sao Hứa Thanh Du có thể nói bản thân ngủ trên giường mà mất ngủ cả đêm được nên đương nhiên phải nói, “Cũng được ạ.”
Mẹ Ninh ồ một tiếng rồi quay sang chỗ khác, “Con ngủ cũng được nhưng có người chịu khổ không ít.”
Ninh Tôn đang ngồi dựa trên ghế sô pha ở một bên nghe vậy cau mày rồi quay đầu nhìn mẹ Ninh một chút, vẻ mặt khó đoán.
Mẹ Ninh cũng mặc kệ anh ta có ánh mắt gì mà còn nói thêm, “Trên sàn lạnh lắm đấy.”
Hứa Thanh Du chớp mắt, ánh mắt chuyển qua người Ninh Tôn.
Mẹ Ninh dường như có thể đoán được cô ta đang nghĩ gì, bà ta nói tiếp, “Đừng nhìn, nó không nói gì.
Bác lại không ngốc, bác không thể đoán ra sao? Lúc sáng bác ra thì thấy nó đang nằm trên ghế sô pha, đau lưng.
Trên giường lại không có đá, sao có thể làm nó đau lưng được?”
Hứa Thanh Du mím môi một chút không nói gì, cô ta cũng không biết nên nói cái gì.
Mẹ Ninh liếc Hứa Thanh Du một chút, thấy vẻ mặt cô ta như thế nên cũng không nói cái gì nặng lời nữa mà đổi chủ đề, “Đi ăn cơm đi, bọn bác đều ăn rồi, cơm trong nồi còn nóng.”
Hứa Thanh Du làm gì còn muốn ăn uống gì, cô ta chỉ đi vào bếp rót ly nước.
Lúc uống nước cô ta không kìm được cẩn thận từng li từng tí liếc Ninh Tôn.
Ninh Tôn dựa vào trên ghế sô pha nhìn không có sức sống gì.
Có lẽ đêm qua anh ta thật sự phải chịu khổ.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du đã thấy áy náy, bây giờ thấy anh ta như thế này lại càng băn khoăn.
Cô ta suy nghĩ một chút rồi đi rửa mặt trước, sau đó đi phòng bếp mang thức ăn sang.
Khi bước đến cửa phòng bếp, cô ta lựa lời bắt chuyện nói một câu, “Ăn chưa ạ?”
Ninh Tôn và mẹ Ninh cùng lúc quay đầu nhìn qua.
Mẹ Ninh nói trước, “Con hỏi bác à?”
Hứa Thanh Du biết mẹ Ninh cố ý trêu chọc cô ta nên cố gắng hết sức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Không ạ.”
Mẹ Ninh cong khóe miệng một chút, “Ồ, bác còn tưởng con hỏi bác kìa.”
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du một chút, “Chưa ăn.”
Hứa Thanh Du không cảm thấy ngon miệng, anh ta càng khỏi nói, tay chân cả người đều không có sức gì thì làm sao nuốt trôi nổi.
Hứa Thanh Du cố gắng hết sức để làm cho vẻ mặt của cô ta trông tự nhiên, “Vậy anh có muốn ăn cùng không?”.