Mẹ Ninh xuống ghế sô pha, đi một mạch đến cửa phòng Ninh Tôn, “Ông ấy nghe có người đi theo để chụp không tức giận hay sao?”
Ninh Tôn cởi áo khoác, đi tìm bộ quần áo mặc ở nhà để thay, “Ông ấy không tức giận.
Bây giờ hình như chuyện gì ông ấy cũng nghĩ thoáng ra rồi.”
Sau khi mẹ Ninh suy nghĩ xong liền lẩm bẩm nói: “Vậy thì ông ta cũng có sự thay đổi quá lớn đó.
Nếu như lúc trước mà có chuyện này thì ông ta sẽ nổi giận lôi đình cho mà xem.
Ông già đó đúng thật là người quái gở.”
Ninh Tôn mỉm cười, thay quần áo quần xong rồi đi ra, “Đã trôi qua mấy chục năm rồi, chắc chắn ông ấy cũng có một chút thay đổi.”
Mẹ Ninh hừ một tiếng, “Thật sự là hiếm có mà.”
Hứa Thanh Du dựa vào ghế sô pha và ngáp, cô ấy thực sự muốn buồn ngủ nhưng bản thân cô lại không buồn ngủ.
Cô ấy không muốn ngủ quá nhiều, nhưng chắc chắn khi nằm xuống có lẽ cô ấy sẽ ngủ được.
Thấy vậy, Ninh Tôn đi ra, nói với Hứa Thanh Du: “Em nằm một lát đi.
Tôi ra ngoài xem ti vi.”
Hứa Thanh Du do dự một chút rồi đứng lên, “Được, tôi đi nằm một lát.”
Mẹ Ninh đúng lúc lên tiếng, nói với Ninh Tôn, “Con không đi nằm một lát, hai đứa đi chơi lâu như vậy chắc mệt lắm rồi?”
Ninh Tôn biết ý của mẹ Ninh, bà ấy quay đầu lại liếc anh ta một cái, cười nói: “Con không mệt, con ngồi đây nói chuyện với mẹ cũng được.
“
Mẹ Ninh không quan tâm đến việc anh ta đang tán gẫu với bà, bà ấy nói: “Con không mệt thì mẹ cũng mệt đó.
Vừa nãy mẹ ngồi đây nửa ngày trời, bây giờ mẹ chỉ muốn về phòng thôi.”
Hứa Thanh Du đã đi đến cửa, nghe thấy những gì mẹ Ninh nói, cô đương nhiên hiểu ý của mẹ Ninh, nhưng bà muốn cô ở một mình với Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Vào phòng rồi nhưng cô không đóng cửa, chỉ để hé hé.
Mẹ Ninh vẫn đang nói, “Con vào nằm nghỉ một lát đi, đừng đợi mẹ về phòng rồi con lại nằm ngủ trên sô pha nữa, hai đứa có thù hận gì à sao không ngủ cùng một giường được “
Được rồi, được rồi Hứa Thanh Du có chút nghe không lọt tai được nữa, “Anh vào đây nằm nghỉ đi, chắc là anh cũng mệt rồi.”
Dù sao đêm qua hai người ngủ chung giường, cũng không thiếu này.
Ninh Tôn cũng không đối phó nổi với mẹ Ninh, anh trả lời Hứa Thanh Du rồi sải bước trở về phòng ngủ.
Mẹ Ninh đợi Ninh Tôn vào phòng rồi mới quay về phòng.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du không có cảm giác khó xử như trước đây khi ở trong phòng, dù sao họ cũng đã trải qua cảnh tượng như vậy đêm qua, ít nhiều họ đã quen với điều đó.
Hứa Thanh Du đi đến chỗ cô ấy nằm hôm qua, quay mặt ra ngoài với một chiếc chăn bông ở bên.
Ninh Tôn chậm rãi đi tới bên kia ngồi xuống, lấy điện thoại ra, trầm mặc nhìn một hồi.
Chờ Hứa Thanh Du nằm ở đằng kia ngủ sâu, Ninh Tôn mới đặt điện thoại xuống, và đi tới cũng nằm xuống.
Ban đầu anh không buồn ngủ lắm, nhưng khi nằm xuống thì anh ấy thật sự rất buồn ngủ
Ninh Tôn quay lại và đối mặt với Hứa Thanh Du, nhớ lại cảm giác cô được ôm trong tay sáng nay.
Anh bỗng dưng muốn cười.
Sau khi nhìn chằm chằm bóng lưng của Hứa Thanh Du một hồi, Ninh Tôn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Trước đây, Hứa Thanh Du ngủ rất ngon.
Nhưng từ khi ngủ cũng giường với Ninh Tôn, có khả năng là có liên quan đến chuyện mơ nên cô có chút không khống chế được bản thân.
Có lúc là lật người qua lại, chẳng hạn như hiện tại.
Khi Hứa Thanh Du xoay người một chân của cô gác ở eo của Ninh Tôn thì cô lập tức tỉnh dậy.
Bản thân cô cũng bị sốc, nhưng không dám tỉnh lại ngay.
Cô chỉ nhắm mắt và từ từ thu chân lại rồi quay đi hướng khác.
Sau đó cô ấy nằm ngửa, vài giây sau lại quay lưng về phía Ninh Tôn.
Ở bên chỗ Ninh Tôn cũng đợi Hứa Thanh Du quay mặt đi hướng khác mới từ từ mở mắt ra.
Anh ấy bị đánh thức bởi sự đụng chạm của Hứa Thanh Du, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hứa Thanh Du một lúc, sau đó lại nhắm mắt lại.
Chỉ là lần này không đợi ngủ thiếp đi, anh lại nghe thấy tiếng động từ phía Hứa Thanh Du.
Lần này Hứa Thanh Du không chạm vào anh ta, chỉ quay lại đối mặt với anh ấy.
Ninh Tôn qua một lúc mới chậm rãi mở mắt ra.
Hứa Thanh Du lại ngủ thiếp đi, lúc cô ấy ngủ thì biểu cảm của cô rất ngốc nghếch.
Ninh Tôn nhìn Hứa Thanh Du như vậy, khóe miệng không khỏi muốn nhếch lên.
Mặc dù cả hai đã nhìn thấy nhau rất gần, nhưng những gì họ nhìn thấy bây giờ dường như khác với những gì họ đã thấy trước đây.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, liền hướng tới gần Hứa Thanh Du một chút.
Hứa Thanh Du thực sự buồn ngủ nên hoàn toàn không cảm nhận được điều đó.
Khoảng cách giữa hai người gần nhau, hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được.
Ninh Tôn thực sự không hiểu hành động đến gần này của anh ta có nghĩa là gì.
Anh biết rằng thái độ của anh đối với Hứa Thanh Du đã thay đổi.
Và anh ấy cảm thấy có sự thay đổi này có thể là do hai người họ tối ngày chung sống cùng nhau.
Con người là động vật có tình cảm, sau một thời gian dài bên nhau, tự nhiên sẽ nảy sinh một số tình cảm khác.
Bây giờ anh ấy rất thẳng thắn để đối diện với những thứ tình cảm khác đó của mình dành cho Hứa Thanh Du.
Chỉ là anh không thể đảm bảo ý nghĩ này sẽ tồn tại được bao lâu, hoặc nếu hai người xa cách thì ý nghĩ này sẽ biến mất.
Khi nghĩ đến điều này thì Ninh Tôn lại thở dài.
Có những thứ không thể nghĩ ra được, bởi vì không tìm ra được đầu mối của nó, điều đó có thể khiến bản thân mình bực bội hơn.
Hai người họ cứ như vậy ngủ một giấc, và Hứa Thanh Du là người tỉnh dậy trước.
Lần này, cô và Ninh Tôn không có hành động gì quá đáng, chỉ là khoảng cách giữa hai bọn họ quá gần.
Hứa Thanh Du chớp mắt mấy lần, cuối cùng chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tôn vẫn còn đang ngủ, Hứa Thanh Du nhẹ nhàng ngồi dậy, suy nghĩ miên man, cúi đầu nhìn Ninh Tôn.
Khi ngủ anh ta trông thật ngây thơ vô cùng.
Nhưng trên thực tế, Hứa Thanh Du cảm thấy cô không thể hiểu được Ninh Tôn, trong lòng anh ta có quá nhiều suy nghĩ và cảm xúc.
Ninh Tôn tương đối biết kiềm chế, rất nhiều chuyện anh ấy đều không có biểu hiện ra ngoài.
Điều này cũng có thể liên quan đến môi trường mà anh đã sống từ khi còn nhỏ, hoàn cảnh như gia đình họ Ninh khiến anh không thể sống đúng với con người anh được.
Vì vậy tất cả những thứ gì anh ấy đều cất giấu trong lòng mình.
Hứa Thanh Du xuống giường, sau đó đi ra khỏi phòng và vào phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng đi vào phòng bếp, bên ngoài trời cũng đã tối, bây giờ cũng quá giờ ăn tối rồi.
Cô bắt đầu tự tay chuẩn bị bữa tối, hai phút sau mẹ Ninh cũng đi ra, nhưng vẻ mặt của mẹ Ninh không tốt lắm, trông rất lo lắng.
Hứa Thanh Du có chút ngơ ngác, vội vàng đi ra khỏi phòng bếp, “ Bác làm sao vậy?”
Mẹ Ninh vốn dĩ vội vàng chạy tới phòng Ninh Tôn, khi nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, trong tay cầm điện thoại di động, “Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, hai đứa mau tới đây xem mau.”
Hứa Thanh Du đi tới, cầm lấy điện thoại di động của mẹ Ninh, bấm vào, đây là một mẩu tin tức.
Hứa Thanh Du đọc phần mở đầu, tiếp đó thì cô không muốn đọc phần sau nữa.
Tất nhiên nhưng tin tức này liên quan đến Ninh Tôn.
Lần này có người tung tin nói là từ nhỏ Ninh Tôn đã trộm đồ đạc ở trong nhà, như là tiền hoặc là những thứ như châu bảo đá quý.
Anh ta đêm ra ngoài bán để lấy tiền tiêu vặt.
Bọn họ còn nói Ninh Tôn lớn hơn một chút, liền đi lừa gặt tình cảm của con gái nhà người ta.
Anh tự xưng là cậu hai nhà họ Ninh và chơi đùa không ít những cô gái ngây thơ.
Những tin tức như thế này, chỉ nói không mà không có bằng chứng.
Chỉ dựa vào một cái miệng nói vậy thôi thì chẳng đáng tin chút nào.
Nhưng người tung tin có liên quan gì đến Ninh Tôn.
Người tung tin này tên là Ninh Tiêu, em trai cùng cha khác mẹ của Ninh Tôn.
Trước đây hai người này thực sự đã sống chung dưới một mái nhà.
Vì vậy những lời mà anh ta nói, ít nhiều gì cũng có người tin.
Hứa Thanh Du cau mày, không quan tâm lắm, mở cửa bước vào phòng.
Ninh Tôn vừa mới từ trên giường đứng dậy, chắc là anh ta đã nghe thấy giọng nói của mẹ Ninh.
Anh vẫn còn hơi buồn ngủ, “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hứa Thanh Du lập tức đưa điện thoại cho Ninh Tôn, “Anh xem đi.”
Ninh Tôn nắm chặt điện thoại, đọc đại khái tin tức, sau đó chế nhạo nói: “Chắc là bọn họ biết hôm nay tôi đã đến bệnh viện.
Chắc họ sợ tôi và ông già đã nói chuyện gì đó, có thể họ đoán là ông già sẽ hứa cho tôi một chút lợi lộc.
Vậy nên bọn họ mới sử dụng cái chiêu này, cũng được, vừa hay cũng được chuyện.
“
Hứa Thanh Du khó chịu, “Vừa hay cái gì chứ.
Loại người như thế này, sao lại dám nói năng xằng bậy như thế chứ.
“
Ninh Tôn đưa điện thoại cho mẹ Ninh, bình tĩnh nói: “Không sao, cứ để mọi chuyện phát triển thêm một chút nữa đi, con biết cách để đối phó với bọn họ.”.