Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Ninh Tôn đi đến cạnh Hứa Thanh Du ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Nhưng mà có vẻ cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “Nhưng mà nếu có người thay anh nói chuyện thì cũng rất tốt.”
Mẹ Ninh ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn: “Vừa rồi ai gọi điện thoại cho con vậy, hỏi cái gì đấy?”
Ninh Tôn sau khi à một tiếng thì trả lời: “Gọi điện cho Ninh Tú, định hỏi anh ta là bài báo kia có phải là anh ta đăng hay không, chẳng qua là hiện giờ bên phía anh ta hình như không tiện để nghe máy, nói được một lúc thì cúp máy.”
Mẹ Ninh có chút bất ngờ: “Ninh Tú đăng sao? Cậu ta sao có thể đăng loại báo đó được chứ.”
Mẹ Ninh nghĩ mãi cũng không hiểu, dựa vào thế lực tiền tài nhà họ Ninh, nếu thật sự muốn giúp Ninh Tôn xoay người thì chỉ cần thuê thủy quân làm lớn tin tức lên là được, chuyện này căn bản không có gì là khó.

Nhưng bây giờ đăng lên bài báo này lên, lượt bình luận cũng không cao, mà lại sau đó cũng không thể đưa thêm tin tức nào nữa.

Nói thật thì bài báo này đăng ra thậm chí còn không có giá trị bằng tin tiểu hoa vớ vẩn nào đó.

Ninh Tôn ngồi tựa hẳn lưng ở trên ghế sofa nhẹ giọng cười: “Anh ta tự có tính toán của riêng mình, anh ta sẽ không làm việc gì bất lợi với mình.”
Ninh Tú là người làm ăn, bất kể anh ta làm việc gì thì nhất định sẽ mang theo mục đích nhất định nào đó.

Mẹ Ninh thu lại thần sắc, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hình như đã nghĩ thông suốt rồi thì khẽ gật đầu.

Hứa Thanh Du ngồi ở bên cạnh mím môi không nói chuyện, cái gì cô cũng nghĩ không thông được, bởi vì không hiểu rõ lắm tình trạng nội bộ của nhà họ Ninh cho nên không thể nào hiểu được những đường đi nước bước của Ninh Tú.

Nếu như nói là anh ta đang giúp Ninh Tôn, thì anh ta lại đăng lên một bài báo không đau không ngứa không tác động được gì, nhìn đâu cũng không thấy được thành ý của anh ta.


Mấy người ngồi ở một chỗ mở bài báo kia lên đọc bình luận ở bên dưới một lượt, bình luận không nhiều, đại đa số mọi người đều đồn đại suy đoán tiêu cực về những việc trước đây của Ninh Tôn.

Tin tức trước đó của Ninh Tiêu đưa ra còn từng nói quá Ninh Tôn ở nhà không được yêu thương coi trọng, bởi vì đó nhân phẩm không đoan chính, nên bị ông Ninh tức giận đuổi ra khỏi nhà.

Sau khi cái tin của Ninh Tú vừa được phát ra thì cũng ít nhiều phá bỏ được những lời lời nói hươu nói vượn trước đó của Ninh Tiêu.

Mà Ninh Tôn cũng đã mang đến bạn gái đến gặp ông Ninh rồi, có thể thấy quan hệ của Ninh Tôn và ông Ninh cũng không phải quá xấu.

Ngồi đợi không bao lâu thì điện thoại của Ninh Tôn vang lên, anh cầm điện thoại đi vào trong phòng sau đó mới nhận điện thoại.

Giọng nói bên kia của Ninh Tú mang theo chút mệt mỏi, nói là bên chỗ anh ta vừa rồi có chút bận bịu không tiện nghe điện thoại.

Ninh Tôn mỉm cười nói: “Có phải là ba mẹ con nhà kia đến tìm anh hay không?”
Đối với việc Ninh Tôn đoán ra được chuyện này Ninh Tú cũng chẳng suy nghĩ gì, anh ta ừ một tiếng rồi nói: “Cậu cũng biết tính cách của ba người bọn họ là gì rồi đây, nhiều năm như vậy, nếu không phải có ông cụ, thì ba người bọn họ có khả năng là muốn lật cả trời rồi ấy chứ, hiện giờ ông già đang ở trong bệnh viện, tâm tư của họ cũng đã bắt đầu lộ ra không ít rồi.”
Ninh Tôn đi đến gần cửa sổ đứng tầm mắt nhìn ra ngoài: “Chuyện này cũng dễ hiểu mà thôi, chịu đựng nhẫn nhịn nhiều năm như vậy rồi thì chắc chắn trong lòng cũng có chút tính toán riêng của mình.”
Ninh Tú nở nụ cười, anh ta nói chuyện tương đối trực tiếp cũng không che giấu nội tâm suy nghĩ của mình: “Đều có tính toán của mình, chẳng qua là không bằng một bài báo.”
Sau đó anh ta lại trực tiếp hỏi: “Có phải cậu muốn hỏi bài báo trên mạng kia có phải là tôi làm không đúng không?”
Ninh Tôn nói phải sau đó lại nói tiếp: “Xem ra đúng là anh làm rồi.”
Ninh Tú chậm thở dài một hơi nói: “Tôi cũng muốn giải thích rõ ràng với cậu, tôi làm như vậy cũng không phải là vì cậu.”
Thấy anh ta nói thẳng như vậy, Ninh Tôn lập tức bật cười: “Anh yên tâm đi, tôi cũng không tự mình đa tình đến thế, tôi chỉ muốn biết bài báo này rối cuộc là từ ai mà ra thôi, cái khác thì tôi không quan tâm, dù sao thì bài báo này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tôi.”
Nhưng mà sau đó Ninh Tôn lại nói lảng sang chuyện khác: “Tình trạng hiện giờ của ông ấy như thế nào rồi? Nếu như được thì hai ngày nữa tôi sẽ đi đến bệnh viện thăm một chuyến.”

Ninh Tú ngồi tựa trên ghế: “Tình trạng hiện giờ của ông ấy vẫn được, lúc trước Ninh Tiêu ở ngoài nói loạn một trận thì ông ấy cũng có chút nổi giận, hình như là có gọi cho ba mẹ con kia một cuộc để giáo huấn, cụ thể như thế nào thì tôi không hỏi, cũng chẳng muốn biết, dù sao thì bác sĩ cũng đã nói là ông ấy không có gì đáng ngại cả, chính vì tôi cũng chẳng quản nhiều nữa.”
Ninh Tôn gật nhẹ đầu: “Được rồi, cái gì tôi muốn biết thì đã biết rồi, anh làm việc của anh đi, cảm ơn.”
Nhưng mà hình như Ninh Tú không muốn cúp máy lúc này: “Tôi cũng không còn việc gì để tiếp tục bận bịu nữa.”
Anh ta nói như vậy xong, Ninh Tôn định tắt điện thoại nghe thế liền dừng lại, im lặng một lúc thì anh nghe được đầu bên kia Ninh Tú nói: “Hẳn là Trang Lệ Nhã sẽ đến tìm cậu, bà ta không biết mẹ cậu cùng đi với cậu đến đây, tính cách trước đây của dì tôi cũng biết một chút cho nên muốn nhắc nhở cậu, cố gắng để mọi chuyện không quá ồn ào.”
Ninh Tôn nghe hiểu được ý tứ trong câu nói của Ninh Tú.

Hiện giờ cho dù nói thế nào đi nữa thì Trang Lệ Nhã cũng là chính thất, mẹ Ninh là người muốn được ở vị trí đó mà không thành lại bị tiểu tam đạp xuống.

Hai người không nói đến chuyện khác, cứ thế mà để hai người họ đứng chung một chỗ thì mẹ Ninh đã thấp hơn một bậc.

Nếu như mà Trang Lệ Nhã có tìm đến đây, nói với anh những lời ác ý thì nhất định là mẹ Ninh sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn rồi.

Dựa vào tính cách của bà thì chuyện hai người cãi nhau chỉ là chuyện nhỏ rất có thể còn dẫn tới đánh nhau.

Nếu như thật sự ồn ào thành động tĩnh lớn như vậy thì trong tiềm thức chả ít nhiều người khác sẽ thiên vị Trang Lệ Nhã hơn một chút, ai kêu người ta có thể thò được một chân giữ thân phận của mình.

Ninh Tôn ừ một tiếng: “Ừ, tôi biết rồi.”
Ninh Tú còn nói: “Tôi có nghe nói cha có gọi điện trao đổi với luật sư qua điện thoại, tôi suy đoán là có thể ông ấy muốn sửa lại di chúc lần nữa, lần sau cậu tới…”
Nói đến đây Ninh Tú dừng lại một chút, cứ như vậy đến mấy giây, Ninh Tôn cảm thấy được anh ta đang do dự.


Nhưng chẳng qua là vài giây mà thôi sau đó anh ta lại nói tiếp, nói ra những lời còn chưa nói xong lúc nãy: “Lần sau tới thì thái độ tốt một chút.”
Ninh Tôn không lập tức trả lời anh ta, hai người đều trầm mặc.

Đều đã là người trưởng thành rồi làm sao mà lại không nghe hiểu ấn ý ở đằng sau lời nói của đối phương.

Ninh Tú muốn là thái độ của anh đối với ông Ninh tốt hơn chút để lần này ông ấy phân chia lại di chúc thì sẽ có thể cân nhắc đến anh một chút.

Chỉ là Ninh Tôn không rõ là Ninh Tú muốn dùng anh để làm giảm đi số lượng tài sản nhận được của ba mẹ con kia hay là thật sự muốn cho anh một chút.

Ở phòng ngoài mẹ Ninh đã liếc về cửa phòng của Ninh Tôn mấy lần, giọng nói mang theo chút nghi hoặc: “Cái đứa này với Ninh Tú nói cái gì không biết nữa? Nói chuyện lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong.”
Hứa Thanh Du cũng thuận mắt liếc về phía đó sau đó ngoài: “Chắc là đang nói xem bước kế tiếp nên làm như thế nào, dù sao thì tin tức này tung ra thì cũng nên có chút tác dụng, nếu kế tiếp không thể theo kịp tiết tấu thì cái bài báo kia chẳng phải chỉ là viết để tẩy trắng sao.”
Mẹ Ninh mím môi: “Hoặc cũng có thể là bài báo này đăng lên không phải là để cho dân mạng xem.”
Hứa Thanh Du sững sờ, cô cũng không rõ rốt cuộc trong này còn có điều quanh co khúc mắc gì.

Mẹ Ninh đứng lên, hoạt động thả lỏng bả vai, vòng eo nói: “Thật là không có ngày nào được yên ổn mà, mọi người không thể cứ sống vui vẻ qua ngày hay sao? Cứ phải lấy chuyện người khác ra vui đùa.”
Nói xong bà quay đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Có muốn ra ngoài đi dạo chút không?”
Hứa Thanh Du quay đầu nhìn về cửa phòng ngủ bên kia, Ninh Tôn chắc cũng chưa có ý định đi ra thế là cô ấy đứng lên: “Vâng, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một chút cũng được.”
Hai người mặc luôn quần áo ở nhà không thay đồ mà cứ thế đi thẳng xuống lầu.

Trước lúc đi thì đứng trước cửa phòng nói với Ninh Tôn một tiếng, nói cho anh biết là hai người đi ra ngoài.

Ninh Tôn nghe thấy trả lời một câu thì Hứa Thanh Du và Mẹ Ninh hai người khoác tay nhau đi.

Thời tiết bên ngoài hơi ẩm, không quá tốt, nhưng mà cũng không ngăn được hai người đang muốn đi tản bộ này.


Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đi dọc theo con đường nhỏ mà chẳng có mục đích hướng đi rõ ràng chỉ là cứ đi về phía trước,vừa đi vừa nói về những tin tức vạch trần trước đó của Ninh Tôn.

Mẹ Ninh và ba mẹ con nhà Trang Lệ Nhã không có bất kì qua lại nào cả, năm đó lúc bà và Ninh Bang vẫn còn ở bên nhau thì Trang Lệ Nhã vẫn chưa xuất hiện.

Về sau sau khi Ninh Bang đã qua lại với một vài người đàn bà khác rồi mới dừng lại ở bên cạnh Trang Lệ Nhã.

Lúc đó trong lòng của mẹ Ninh có chút oán niệm, hay chú ý đến những tin tức liên quan đến Ninh Bang.

Mới đầu bà nghĩ chắc hẳn Trang Lệ Nhã cũng giống như bà, chẳng qua là Ninh Bang chơi chán rồi sẽ bỏ đi như đồ vật thôi, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ tới, bà ta có thể đứng vững bên cạnh Ninh Bang cho tới tận bây giờ.

Chuyện năm đó của Trang Lệ Nhã và Ninh Bang ồn ào không nhỏ, chẳng qua là bởi vì từ trước đến nay Ninh Bang đều tình nhân nhỏ tình nhân mới bên ngoài, cho dù có gây ra bê bối gì thì mọi người cũng đã quen với chuyện đó.

Về sau Ninh Bang và Trang Lệ Nhã kết hôn thì mọi bê bối trước đó đã được hôn nhân che lấp.

Lúc ấy mẹ Ninh nhìn thấy những tin tức đó chỉ có chút cảm thán mà thôi.

Bà không có tiếc nuối và khổ sở, chỉ cảm thấy Ninh Bang cuối cùng cũng đã tìm được đối thủ.

Về sau khi đã cưới Trang Lệ Nhã rồi, Ninh Bang có an phận hay không thì mẹ Ninh không được rõ, nhưng mà Trang Lệ Nhã luôn luôn ở bên cạnh ông ta cho đến ngày hôm nay, có thể thấy được người phụ nữ này rất có bản lĩnh.

Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng điểm bà ta co được dãn được thì so với nhiều phụ nữ khác đã thông minh hơn rồi..


Nhấn Mở Bình Luận